Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/41

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 39 —

bai khi thị, tôi muốn cho mình cữ chỉ theo người quân-tữ, mà tôi không muốn cho mình hành động theo thói tiễu nhơn, tôi muốn cho mình kính trọng cái nền luân lý cũa ông thần lương tâm, mà tôi không muốn cho mình chìu theo cái quyền độc ác cũa con tham dục.

Hồ-Thành thụng bộ mặt lại như mặt mâm, và nói:

— Ôi thôi đi nà, má nó không phãi chị hai tôi mà bỉ sữ tôi được, tôi sẻ làm tự ý tôi mà thôi, tôi không muốn ai khuyên lơn, mà củng chẳng muốn ai ngăn trỡ. Nói rồi đi tuốt ra nhà sau, kêu các đứa gia-đinh bảo rằng: Mấy đứa bây hãy lại đây mà nghe tao dặn.

Mấy đứa gia-đinh dạ lên một tiếng, rồi chạy lại đứng dựa chung quanh Hồ-Thành:

— Thưa gia chủ muốn dạy chúng tôi đều chi?

— Hồ-thành nói: Hôm nay có một người trai tráng đến xin ngủ đậu ỡ trước khách-đường, người ấy chẳng phãi người dân giã thường nhơn, mà người ấy chánh thị là Nguyễn-vuơng, đích danh là Nguyễn-Ánh, có lẻ bị Tây-sơn truy tầm tập nã, nên chạy thất lạc vào đây. Vậy thì chúng bay phải sắm sữa cây hèo, rồi áp lên khách-đường mà bắt Nguyển-vương cho được, chúng bây phải ráng sức gia tâm, chẳng nên đễ cho người chạy thoát, nghe không?

— Dạ, chúng tôi nghe, xin gia chũ đừng lo, chúng tôi sẻ bắt Nguyển-vương như bắt nhái.

Chứng bay chẳng nên khinh suất, tao xem Nguyễn-vương chắc biết võ nghệ tinh thông, mà sức người xem củng hùng tráng, chớ chẵng chơi đâu.