Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 40 —

— Thưa gia chủ, không hề gì đâu, xin gia chủ đừng lo, Nguyển-vương vào đây như cá vào rọ, dẩu có vi cánh thế nào, củng không sao thoát khỏi, xin gia chũ đừng ngại.

— Ừ, mấy đứa bây thế nào củng ráng bắt cho được Nguyển-vương, chẳng nên sơ sẩy nghé.

— Dạ, xin gia chủ ngồi đây, để chúng tôi bắt rồi đem nạp cho gia chủ. Nói rồi tức thì cả thãy hơn mười đứa đầu trâu mặt ngựa, thằng nào cũng vóc lớn lưng to, áo chí mổng trôn, quần xăng nửa gối, dao lưng thước nách, bộ tịch dữ tợn nhu chằng- tinh, trợn mắt bậm môi, mặt mày hầm hầm như lũ quỉ.

Tên chủ nhà là Hồ-Thành liền hô một tiếng: kéo lên, thì quân ấy kéo lên khách đường, vạch màng xô cửa, ào áo áp tới như sôi, đứa chận trước, đứa đón sau, đứa tốc mền, đứa dở chiếu, tung bừng bốn phía, đáo soát một hồi; nhưng trơ trơ một cái phòng không, chẳng thấy Nguyễn-Vương đâu hết, mấy đứa gia đinh đều lấy mắt nhìn nhau, rồi lật đật chạy vào hậu đường báo cùng gia chủ:

— Thưa gia chủ bảo bắt Nguyễn-Vương nào đâu, mà chúng tôi đáo soát từ trong tới ngoài, chẵng thấy một ai hết cả.

Hồ-Thành đương ngồi gầm gầm sắc mặt, bổng nghe nói vậy, thì chưng hửng sững sờ, bèn tức tốc trổi bước vào phòng xem lại, thiệt chẵng có Nguyển-Vương, liền day mắt ngó lên cữa phòng, là chổ Nguyễn-Vương máng áo treo gươm, song củng chẵng thấy chi hết, Anh ta lấy làm một sự quái gỡ phi thường, rồi đứng, lặng nghỉ thằm suy, mình hỏi