Bóng dâu đã xế ngang đầu,[1]
biết đâu ấm lạnh biết đâu ngọt bùi.
Tóc thề đã chấm quanh vai,[2]
nào lời non nước nào lời sắt son.
Đèo-bòng chút phận con-con,
nhơn-duyên biết có vuông tròn cho chăng?
Thân sao lắm nổi bất bằng,
liều như cung quảng[3] chị Hằng[4] nghĩ nao.
Đêm thu gió lọt song đào,
nữa vành trăng khuyết, ba sao giữa trời.[5]
Nén hương đến trước thiên đài,
nổi lòng khấn chửa cạn lời vân vân.
Lúc cháy nhà, thì quân bạn vớt xác chết trôi ném vào để làm tang. Thúc-Sanh khi ấy đi khỏi. Cha Thúc-Sanh chạy qua thấy nhà cửa cháy tan hoan, lại có gặp xương nên tưởng Túy-Kiều đã bị chết thiêu rồi.
Dưới hoa dậy lũ ác nhơn
ầm ầm khốc quỉ kinh thần mọc ra.
Đầy sân gươm tót sáng lòa,
thất-kinh nàng chửa biết là làm sao.
Thuốc mê đâu đã rưới vào,
mơ-màng như giấc chiêm-bao biết gì.
Giẩy[6] ngay lên ngựa tức-thì,
phòng thêu, viện sách bốn bề lửa dông.
- ▲ — Gần hết mùa thu.
- ▲ — Tóc cắt mà thề với Thúc-sanh đã ra xuống chấm vai.
- ▲ Cung quảng. — Quảng hào cung. — Trên mặt trăng.
- ▲ Ả Hằng-nga. — Là vợ Hậu-nhgệ, ăn cắp thuốc tràng sanh của Hậu-nghệ nấu, nên sợ chồng đánh liền bay lên nguyệt cung mà ở.
- ▲ — Tam tinh tại thiên. (Sách Thi-kinh).
- ▲ — Xô, bồng, rinh.