— 164 —
Bình-thành[1] công-đức bấy lâu,
ai-ai cũng đội trên đầu xiết bao?
Gẫm từ dấy việc binh-đao,
đống xương vô định đã cao hơn đầu.[2]
Làm chi để tiếng về sau,
ngàn năm ai có khen đâu Hoàng-sào?[3]
Sao bằng lộc trọng quyền cao,
công-danh ai dắc lôi nào cho qua?
Nghe lời nàng nói mặn-mà,
thế công Từ mới trở ra thế hàng.
Chỉnh nghi tiếp sứ vội-vàng,
hẹn kỳ thúc giáp,[4] quyết đàng giải binh.
Tin lời thành hạ yếu minh,[5]
ngọn cờ ngơ ngác,[6] trống canh sải-trường.
Việc binh bỏ chẳng giữ-giàng,
vương sư[7] dòm đã tỏ-tường thật hư.
Hồ-tông-Hiến, dùng kế tiền sứ hậu binh, nên Từ-Hải tức mình bị bắn chết mà không ngã, nhờ có Túy-Kiều ra khóc-lóc thì mới ngã.
Hồ-công quyết kế thừa cơ,
lễ tiền binh hậu,[8] khắc kì giáp công.
- ▲ Bình-thành. — Kể từ Minh-thái-tổ khai sáng.
- ▲ — Làm cớ cho người ta chết, không biết tông tích nó ở đâu.
- ▲ Hoàng-sào. — Người làm loạn mất nhà Đường gây ra đời Ngũ-quỉ.
- ▲ Thúc giáp. — Bó giáo mà đầu.
- ▲ Thành hạ yếu minh. — Lời thề với nhau dưới thành.
- ▲ Ngơ-ngác. — Ngã ngang ngã ngữa. — Sải-trường. — Trống canh đánh sơ-sài.
- ▲ Quân sư. — Dáng binh vua.
- ▲ — Tiền sứ, hậu binh.