Trọn lúc Đa-vít ngụ trong xứ dân Phi-li-tin, thường hay làm như vậy. 12 Cho nên A-kích tin Đa-vít, mà rằng: Hắn làm cho hắn bị gớm-ghiếc nơi Y-sơ-ra-ên, là dân-sự hắn, nên chắc hắn sẽ làm tôi-tớ ta đời đời.
Sau-lơ cầu bà-bóng ở Ên-đô-rơ
281 Về lối nầy, dân Phi-li-tin hiệp các cơ-binh làm một đạo đặng giao-chiến cùng Y-sơ-ra-ên. A-kích nói cùng Đa-vít rằng: Ngươi phải biết rằng ngươi và những kẻ theo ngươi sẽ đi ra trận cùng ta. 2 Đa-vít đáp cùng A-kích rằng: Vua sẽ thấy đều tôi-tớ vua làm. A-kích nói cùng Đa-vít rằng: Thế thì, ta sẽ lập ngươi làm thị-vệ ta luôn luôn.
3 Vả, Sa-mu-ên đã qua đời; cả Y-sơ-ra-ên để tang cho người, và người ta chôn người tại Ra-ma, thành của người. Sau-lơ đã trừ khỏi xứ những đồng-cốt và những thầy tà-thuật.
4 Vậy, dân Phi-li-tin nhóm hiệp, đến đóng trại nơi Su-nem. Còn Sau-lơ cũng hiệp hết thảy Y-sơ-ra-ên, và chúng đóng trại tại Ghinh-bô-a. 5 Nhưng khi Sau-lơ thấy trại-quân Phi-li-tin, thì sợ và lòng rung-động lắm. 6 Người cầu-vấn Đức Giê-hô-va; song Đức Giê-hô-va không đáp lời, hoặc bằng chiêm-bao, hoặc bằng u-rim, hay là bởi các đấng tiên-tri. 7 Sau-lơ nói cùng các tôi-tớ mình rằng: Hãy kiếm cho ta một người đờn-bà biết cầu vong; ta sẽ đi đến người mà cầu-vấn. Các tôi-tớ thưa rằng: Tại Ên-đô-rơ có một người đờn-bà cầu vong, 8 Sau-lơ giả dạng mặc những áo khác, đi đem theo hai người, rồi đến nhà người đờn-bà nầy lúc ban đêm. Sau-lơ nói: Xin ngươi hãy cầu vong mà bói cho ta, và hãy vời lên kẻ ta sẽ chỉ cho ngươi. 9 Người đờn-bà đáp rằng: Ông biết rõ đều Sau-lơ đã làm, thể nào người trừ khỏi xứ những đồng-cốt và thầy tà-thuật. Vậy, cớ sao ông lại gài bẫy đặng giết tôi? 10 Sau-lơ chỉ Đức Giê-hô-va thề cùng người rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, sẽ chẳng xảy đến cho ngươi một đều hại chi về việc nầy đâu!
11 Bấy giờ, người đờn-bà nói: Tôi phải cầu ai trước mặt ông? Sau-lơ đáp: Hãy cầu Sa-mu-ên. 12 Khi người đờn-bà thấy Sa-mu-ên, bèn la tiếng lớn nói cùng Sau-lơ rằng: Cớ sao ông gạt tôi? Ông là Sau-lơ! 13 Vua đáp cùng người rằng: Chớ sợ; nhưng ngươi thấy chi? Người đáp: Tôi thấy một vì thần ở dưới đất lên. 14 Vua hỏi: Mặt mày ra sao? Người đáp: Ấy là một ông già ở dưới lên, mặc một cái áo tơi. Sau-lơ hiểu là Sa-mu-ên, bèn cúi đầu, sấp mình xuống đất và lạy. 15 Sa-mu-ên hỏi Sau-lơ rằng: Nhân sao ngươi quấy sự yên-tịnh ta mà gọi ta lên? Sau-lơ đáp: Tôi bị hoạn-nạn lớn; vì dân Phi-li-tin tranh-chiến với tôi, và Đức Chúa Trời đã lìa khỏi tôi. Ngài không trả lời cho tôi, hoặc bởi các đấng tiên-tri, hoặc bởi chiêm-bao. Vậy, tôi đã vời ông lên, để ông bảo cho tôi biết đều tôi phải làm. 16 Sa-mu-ên đáp: Nhân sao ngươi cầu-vấn ta, bởi vì Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi ngươi và trở nên thù-nghịch ngươi? 17 Đức Giê-hô-va làm y như Ngài đã phán bởi miệng ta. Đức Giê-hô-va đoạt lấy nước khỏi tay ngươi mà ban cho kẻ lân-cận ngươi là Đa-vít. 18 Ngươi không vâng theo lời phán của Đức Giê-hô-va và không làm cho A-ma-léc cảm-biết cơn giận phừng của Ngài; vì cớ đó nên ngày nay Đức Giê-hô-va đãi ngươi cách nầy. 19 Vả lại, Đức Giê-hô-va sẽ phó Y-sơ-ra-ên và ngươi vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngươi và các con trai ngươi sẽ ở một nơi với ta. Đức Giê-hô-va cũng