Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 42 —

— Ta năm mươi tuổi mà chỉ sinh được có một mình con, chưa kén cho con được một người rể hiền, ta chết cũng không tài nào nhắm mắt được!

Nói rồi nước mắt chẩy ra dàn dụa. Phù-Hùng nói:

— Đại vương cứ yên nghỉ, nếu mà đến mệnh nào, sau này việc con cháu, Phù-Hùng này xin đảm-đang.

Lý-Cương nghe nói, liền bảo Tiểu-Hoàn rằng:

— Con ơi! Con ra lạy cữu-phụ đi, ta cũng đi đây.

Nói rồi liền nhắm mắt mà chết. Tiểu-Hoàn kêu khóc lăn lộn ngất đi hai ba lần. Phù phu-nhân thấy con gái thương khóc quá, vội vàng ôm lấy dỗ bảo rằng:

— Con ơi! con nỡ bỏ mẹ hay sao? Mẹ chỉ trông cậy có một mình con, con sao lại thế, để cho mẹ chua xót trăm đường nghìn nôi, con ơi!

Tiểu-Hoàn nghe lời mẹ, phải cố gượng dậy. Phù-Hùng cũng thương khóc, họp các đầu-mục lại để trị việc tang. Khi liệm-táng xong rồi, con đón chư-tăng thầy cúng bày ra lắm trò cúng cap. Được may hôm Phù-Hùng cùng các đầu-mục cùng tôn Tiểu-Hoàn làm trại chu, Tiểu-Hoàn từ mà rằng:

— Tôi là con gái, sao làm nổi được chủ trại, cữu-phụ nên chọn trong các đầu-mục người nào trí-dũng kiêm-toàn làm được thời làm. Vả lại ơn đức cha tôi ví như trời bể, phải để tang cho hết ba năm, sao dám thay áo cát-phục để nhận lễ mừng.

Phù-Hùng cả cười mà rằng:

— Sao cháu lại nói lễ-văn khiêm-tốn chi cho lắm, dễ thường cậu là người tho-bỉ không biết những lẽ ấy hay sao. Nếu bảo rằng con gái không làm được chủ trại, thời xưa kia bà Trưng-Trắc, Trưng-Nhị, ba Thạch-long phu-nhân, Ninh-quốc phu-nhân, chẳng phải con gái là gì? Thế mà làm được sự-nghiệp long trời lở đất! Huống chi cháu cũng là tay anh-hùng, trận đánh ở bờ đê Lệ-tử, toàn tỉnh mất vía, nếu ngoại cháu ra còn tìm đâu thấy người thứ hai nữa. Vả lại phụ-vương cháu đã có-ân uy thiếp-phục người ta, lập cháu lên thời không ai nói gì, nếu lập người khác thời họ không phục, thành ra tranh nhau đánh nhau, quan-quân họ dò biết, tất là họ họp binh đến báo thù, như thế