Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/45

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 43 —

thời không những mẹ con nhà cháu không yên thân, sợ đến phụ-vương nhà cháu cũng không khỏi cái vạ đào mồ phơi thây vậy.

Tiểu-Hoàn nghe đến sự đào mồ phơi thây, sợ giật mình sởn óc lên, nói:

— Cữu-phụ đã dạy như thế, cháu xin tùng-mệnh. Nhưng cháu muốn xem lấy cái đất danh-thắng ở về mé tây núi Gia-quế, trước lập một cái miếu Đô-bối đại-vương để thờ phụ-thân cháu, tế cáo xong rồi, sẽ xin nhận chức chủ trại, chẳng biết cữu-phụ nghĩ sao?

Phù-Hùng nói:

— Việc ấy rất là chánh-đáng để cậu đốc-suất bảo làm ngay.

Nói rồi liền từ ra, cùng với mọi người đầu-mục đi đến phía tây núi xem xét địa-thế, rồi khởi-công làm, không bao lâu dựng nên một nhà miếu, cột vẽ son đỏ, cửa thếp sơn vàng, tường rợn cánh mây, thềm lồng bóng nguyệt cực kỳ tráng-lệ gian giữa tôi một pho tượng Đô-bối đại-vương, tả hữu hai bên tô tượng văn thần võ-tướng. cầm siêu-đao kim-ấn đứng hầu, cực-kỳ là uy-nghiêm, ngoài hiên khắc một câu đối rằng:

Oai-phong treo nhật nguyệt,
Thụy khí khắp kiền khôn.

Trên cửa miếu đề năm chữ đại-tự là: « Đô-bối đại-vương miếu » có đôi câu đối kèm sơn son thếp vàng rằng:

Song phong hình hốc ứ,
Bách-Việt thế long-bàn.

Tu-tạo chỉnh-tề đâu vào đấy, chọn ngày mời Tiểu-Hoàn trai-giới ra làm lễ xong rồi trở về trại, lên chủ tọa để cho các đầu-mục vào bái-yết, Tiểu-Hoàn nói:

— Thiếp vốn là tư-chất hèn yếu ở chốn khuê-môn, nay chư-tướng suy-tôn lên làm chủ trại, thời từ nay về sau cứ gọi thiếp là Công-chúa là phải, bất tất phải xưng là Đại-vương. Các ngươi cũng nên bắt chước tiếng người Hán mà gọi, chớ đừng gọi những tiếng ma-mường thô-bỉ làm chi. Vả thiếp xem trong trại dẫu có đến hai mươi vạn quân, song đều là quân ô-hợp cả, chửa luyện-tập bao giờ, nếu gặp phải quân đại-địch thời đổ lướt thua ngay. Nay thiếp muốn phân làm chín tiễu-quân, chia ra các trại luyện-