giêng, người ta đi lễ các chùa-chiền, theo câu tục-ngữ: « Lễ phật cả năm chẳng bằng ngày rằm tháng giêng ». Tháng ba có tết Thanh-minh, người ta đi tảo-mộ. Tháng tư mồng tám là ngày Bụt giáng-sinh, người ta lễ bái ở các chùa.
Toát yếu. — Tết Nguyên-đán là tết trọng nhất trong một
Ngày tết đốt pháo.
năm. Tết ấy bắt đầu từ hôm ba-mươi tháng chạp đến hôm mồng
bốn tiễn ông-vải, hôm mồng bảy
lễ hạ nêu.
Tết Hàn-thực ăn vào hôm mồng ba tháng ba.
Tết Đoan-ngọ ăn vào hôm mồng năm tháng năm. Người ta có tục giết sâu bọ, nhuộm móng tay và đeo chỉ-bùa cho trẻ.
Tết Trung-nguyên là tết rằm tháng bảy là ngày vong-nhân xá tội.
Tết Trung-thu là tết rằm tháng tám. Người ta cúng lễ mặt Trăng và bày những trò vui chơi cho trẻ.
Trong một năm lại còn ngày lễ Phật, vào rằm tháng giêng, ngày Phật giáng-sinh vào mồng tám tháng tư, ngày đi Thanh-minh vào độ tháng ba.
Giải nghĩa. — Giờ ngọ = lúc tròn bóng, vào khoảng tự mười-một giờ đến một giờ. — Chỉ-bùa = bùa làm bằng chỉ ngũ-sắc. — Vong nhân xá tội = những vong-hồn dưới Âm-phủ được tha. — Giáng-sinh = sinh ra đời. — Tảo mộ = thăm mồ-mả.