Trang:Nam Hai di nhan liet truyen.pdf/102

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 102 —

Mới sai Đồng-tử tắm táp, ban cho quần áo, đem xuống thuyền ăn yến vui vẻ Người trong thuyền ai cũng cho là sự kỳ dị.

Đồng-tử nhất định xin từ, không giám lấy, Tiên-Dong bảo rằng:

— Thiếp với chàng là tự giời xe duyên, can gì mà từ.

Đồng-tử từ mãi không được phải nghe. Từ bữa ấy hai người kết làm vợ chồng.

Có người về tâu với vua Hùng-vương, vua nổi dận nói rằng:

— Tiên-Dong không biết tiếc danh giá, chơi bời đường-xá, lấy kẻ nghèo hèn, còn mặ mũi nào mà nhìn đến ta!

Tiên Dong vì thế sợ hãi không dám về, mới cùng với Đồng-tử lập ra phố xá buôn bán với dân. Buôn bán mỗi ngày một thịnh, dần dần thành ra một làng. Các khách buôn bán ngoại-quốc qua lại, ai cũng coi bà Tiên-Dong làm chủ cả vùng ấy.

Có một người lái buôn bảo với Tiên-Dong rằng:

— Nếu được trặm cân vàng, cho người đi với tôi ra ngoài bể, buôn những đồ quí sang năm tất được lãi gấp mười.

Tiê Dong mừng rỡ, bảo với Sử-đồng-tử rằng:

— Vợ chồng ta là tự giời dắt lại, cơm ăn áo mặc cũng là tự giời cho, vậy thì chàng nên đem vàng ra bể mà buôn.

Sử-đồng-tử đem vàng đi với người lái buôn ra ngoài bể, đến núi Quình-lãng, trông lên trên núi có một am nhỏ. Đồng-tử trèo lên xem phong cảnh. Trong am có một nhà sư còn trẻ, tên là Phật-Quang, thấy Đồng-tử có cách điệu thần tiên, muốn truyền phép cho Đồng-tử. Đồng-tử ở liền ngay đấy học đạo Được hơn một năm, Đồng-tử trở về, Phật-Quang tặng cho một cái gậy, một cái nón, và dặn rằng:

— Phép linh thông ở cả cái gậy và cái nón này.

Đồng-tử vâng lĩnh từ về, đem đạo Phật về dậy Tiên Dong, Tiên-Dong tỉnh ra, mới bỏ cửa hàng buôn, hai vợ chồng rủ nhau đi học đạo Một hôm đi xa, giời đã tối mà chưa đến chỗ dân cư, mới tạm c ống gậy và che cái nón ở dọc đường đề nghỉ. Canh ba đêm hôm ấy, bỗng dưng hiện ra thành quách, lầu ngọc, điện c âu, kho, tàng, dinh, phủ, vàng bạc, châu, báu, giường, sặp, màn, trướng, lại có tiểu-đồng, ngọc-nữ tướng-sĩ thị vệ, hầu hạ xung quanh.

Sáng ngày mai, ai ai trông thấy cũng lấy làm lạ lùng kinh hãi, tranh nhau mang hương hoa ngọc-thực đến dâng, Lại có đủ văn-quan, võ-tướng, chia quân canh giữ các cửa thành, tựa hồ một nước.