Thơ rằng:
|
四口縱橫間
兩王爭一囯
四山顚倒山
兩日平頭日
|
Vua hỏi các quần-thần thì không ai hiểu nghĩa lý ra làm sao. Phải sai hai quan văn võ đến nhà ông Nguyễn-Hiền mời vào triều để hỏi. Hai quan sứ đến làng Hà-dương, gặp một đứa trẻ trong nhà hàng, mặt mũi phương phi. Sứ-giả hỏi thì đứa trẻ ấy không thèm đáp lại. Mới đọc câu đối nôm rằng:
- « Tự (字) là chữ, cất giằng đầu chữ tử (子) là con; con ai con ấy? »
Đứa trẻ đối ứng khẩu ngay rằng:
- « Vu (于) là chưng, bỏ ngang lưng chữ đinh (丁) là đứa; đứa nào đứa này? »
Sứ-giả biết đứa trẻ ấy tức là Trạng Hiền, mới hỏi thăm đến tận nhà, thì thấy Trạng đang lúi húi ở dưới bếp, nhân lại đọc một câu rằng:
- « Ngô văn quân-tử viễn bào trù; hà tu mị táo. »[1]
Trạng ứng khẩu đối rằng:
- « Ngã bản hữu quan cư đỉnh nại; khả tạm điều canh. »[2]
Sứ-giả thấy ứng đối nhanh nhẩu và có ý cao, chịu là giỏi, mới bày kể ý vua xin mời vào kinh.
Trạng nói rằng:
— Thiên-tử trước bảo ta chưa biết lễ-phép, nhưng chẳng những là Trạng chưa biết lễ-phép, cả đến thiên-tử cũng chưa biết lễ phép.
Nói thế rồi nhất định không chịu đi. Sứ-giả về tâu lại với vua, vua phải sai đem xe ngựa và đồ lễ đến đón, bấy giờ Trạng mới đi.