Trang:Nam Ky phong tuc nhon vat dien ca 2.pdf/55

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

回 渦 故 屯 遺 歌

— 101 —

Thầy thông Nhượng biết chữ nhu, Yên hà vui thú một câu thanh nhàn.
Thung dung khi rượu khi đàng, Trời cho phần phước giàu sang về già.
Tân-qui sung thạnh cữa nhà, Có Hồ-văn-Lẫm phải là tên dân.
Làm ăn nổi tiếng vang rân, Ruột gan trải đải mấy lần kinh dinh.
Ruổi ro mạng vận chưa thành, Khiến ra chung cuộc thất danh hùng hào.
Mé trên sông cái vận đào, Chổ Cái-bè cạng lở vào đã lâu.
Bởi vì dọt nước hẫm sâu, Sóng to gió lớn nghịch nhau phá hoài.
Lở luôn một khúc quá dài, Quan-lớn Sen trước, mả ngài dời xa.
Đội nhờ ân hậu quốc gia, Giúp tiền cho phép sữa đà chiêu chương.
Tân-thành xứ tốt ruộng vườn, Thanh hoa đẳng vật thường thường đẹp xinh.
Cù-lao đất rộng thinh thinh, Chổ sông nước xoáy tắc quanh chảy dồn.
Hồi-Luân chữ đặt lưu tồn, Cao-hoàng thuở trước ngự đồn đóng binh.
Còn câu hát hãy đành rành, Nói luôn cho biết dân tình không ngui.
Qua sông nước xoáy ngùi ngùi, Nhớ Cao-hoàng trước chúa tôi một lòng.
Đó là sông mé phía trong, Mé ngoài tục ngữ gọi sông Mương-đào.
Sông Đất-sét, bờ quá cao, Lên Cái-tàu-thượng giáp vào Long-xuyên.
Điền viên căng bổn bạc tiền, Rẫy trồng bông trái khắp miền dưới trên.
Phía bên Long-ẩn đi lên, Thấu nơi Cao-lãnh là bên đất liền.
Trước thì kế cận giang biên, Sau thì kinh rạch liên liên vạn trùng.
Giáp qua Thập-tháp cả đồng, Lợi nhờ lúa cá để dùng dinh sanh.
Cao-lảnh xứ quê mà danh, Miễu thờ Khỗng-tữ đại thành tiên sư.
Thuở kia gầy dựng thảo lư, Chỗ còn hẹp nhỏ chưa dư bạc tiền.
Cựu trào Phủ-Đính lạc huyên, Người trong thinh khí của riêng hội tề.
Buỗi đầu không mấy phủ phê, Song le tế tự giữ bề khiếc tinh.
Quản-bộ-đạo, Phạm-văn-Khanh, Vui lòng lương thiện của mình cúng thêm.
Trùng tu miễu vỏ trang nghiêm, Sỉ phu có chỗ ngưỡng chim thánh hiền.
Nội làng cầu lộ lưởng biên, Ông Khanh bồi đắp nhọc siêng tấm lòng.
Đình thần chùa phật chùa ông, Thảy đều sữa lại ngoài trong rạng ngời.
Nghĩa binh qui tụ Tháp-mười, Ông Khanh thuở ấy giúp người đặng an.
Ơn nhờ Nhà-nước hậu ban, Cho binh cho súng bảo toàn thôn hương.
Đã lâu về chốn Diêm-đường, Dấu roi tiếng tốt hiển dương phận già.
Hòa-an, Tân-thuận, Mỷ-trà, Hai bên làng xã đều là mang ơn.
Làng Hòa-an tục lịch hơn, Quan viên chức sắc nghĩa nhơn ở đời.
Học hành còn hẫy nhiều người, Thơ bài đờn địch ăn chơi tiếng đồn.
Vàm Cái-nứa, Vĩnh-thới thôn, Có ông Cả-Thiện lưu tồn thinh danh.
Vợ chồng nhơn đức hiền lành, Giúp người nghèo khó xanh quanh xóm làng.
Các ngôi chùa miễu sữa an, Dạy con lể nghĩa lưu phan gia đình.
Sanh ra nam nữ trưởng thành, Chia cho phần thựt đành rành khuôn viên.
Lạ thay sự tích cô Hiên, Con ông Cả-Cẫn ở miền Nha-mân.
Tuỗi vừa mười sáu đương xuân, Chèo ghe rước mẹ ruỗi thân bị chìm.
Linh hồn trinh nữ lặng yêm, Thương cha mẹ yếu với em dại khờ.
Ghe phen hiển hiện sờ sờ, Giúp trong gia đạo tư cơ vững bền.