Trang:Nam Ky phong tuc nhon vat dien ca 2.pdf/6

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 52 —

Phát trước nhiều ông danh tiếng rạng,
Nối sau chán kẻ hiển vinh đời.
Năm thìn ruổi mắc cơn giông bão,
Dựng lại bằng xưa cũng phước trời.

Gò-công huyện nhỏ một nơi, Mà danh tiếng tốt từ đời Gia-long.
Thuở đương đạo tặc hành hung, Có ông Vỏ-Tánh xưng hùng Tước-nguyên.
Tây-sơn kinh quá đến miền, Kéo ra áp đánh giết liền chẳng tha.
Tụ binh hơn vạn người ta, Giữ gìn nội hạt gần xa an nhàn.
Làu làu một tấm trung cang, Hẫy chờ chúa rạng mới an đề huề.
Nghe Cao-Hoàng, ở Xiêm về, Đem quân bộ hạ chĩnh tề qui lai.
Tam hùng tiếng nổi thuở trai, Ngày nay tá quấc bao nài gian nan.
Hiện còn miễu ở trong làng, Nơi Châu-thành-phố rỏ ràng anh linh.
Một vùn chánh-khí lưu hình, Ngài lên giàn hỏa tại thành Qui-nhơn.
Hồn tiêu phách hóa chi sờn, Phải trang hào kiệt danh huờn non sông.
Bốn mùa hương hỏa thạnh sung, Bởi vì hương chức Gò-công có lòng.
Kẻ nhiều người ít chung cùng, Lập thành Hội-quán-quấc-công miên trường.
Cuộc đời trãi mấy tan thương, Dấu roi thủy thổ quấc vương của mình.
Củng là trung hậu chơn tình, Lưu truyền hậu thế phụng hành chiêu chương.
Gò-công nhiều ruộng ít vườn, Cả trong toàn hạt cao lương địa phì.
Xem trong mấy hạt Nam-kỳ, Gò-công đất nhỏ lắm thì phát quan.
Cựu-trào Quấc-mẩu Tiên-hoàng, Tân-trào kế phát chức sang liền liền.
Đốc-phủ, Phủ, Huyện, quan viên, Tre tàng măn mọc hậu tiền nối nhau.
Bốn tổng dân cư đông giàu, Mà tiếng có một Bà-Hầu giàu to.
Hãi-vật cá, tôm, cua, sò, Thứ tươi thứ hắp thứ kho bộn bàn.
Cải-bẹ xanh, trồng nhẫy tràng, Cải-dưa, ngồng-cải, tiếng càng đồn xa.
Thường khi tiền bạc vô ra, Đủ ăn đủ bận nhà nhà ấm no.
Cà cuống vật cũng lạ cho, Con-đuôn béo ngọt thơm tho mĩ miều.
Chà-là trong ngọn có nhiều, Rừng kề mé biễn mọc đều giăng giăng.
Hết đông sang lại đầu xuân, Chánh mùa ấy có đuôn ăn chà-là.
Vật hay bỗ dưởng người ta, Mấy hạt gần biển sanh ra đuôn nhiều,
Thuở kia Truông-cóc quạnh hiêu, Chỗ nhiều hùn cọp người đều sợ ghê.
Nay đà khẩn phá tư bề, Lợi nhờ rẩy ruộng phủ phê ở đời.
Tiếng xưa đám Lá-tối-trời, Có ông Trương-Định trã phơi gan vàng.
Một phương cờ nghĩa nổi vang, Xưng làm Đại-tướng giúp an Triều-đình.
Ai dè cô chưởng nan minh Lưởi gươm đâm bụng liều mình như chơi.
Nên không số hệ ở trời, Há đem thành bại luận người hùng-anh.
Làm trai cho có thân danh, Dấu bia tạc với non xanh chẳng già.
Nay còn một gã tôi nhà, Tên Đốc-binh-Chấn cũng là thảo ngay.
Bền lòng chẳng chút động day, Đai cơm bầu rượu no say phận nghèo.
Thương thầy gặp lúc hiểm eo, Riêng làm ngôi miểu thờ theo lối vườn.
Viên quan chức sắt bỗn hương, Rủ nhau kiện Chấn tụng-đường lôi thôi.