Trang:Nam Phong Tạp Chí 2.pdf/51

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
127
TẠP TRỞ

khoái, trí thư nhàn, ngài định cùng phu-nhân với bạn buổi tối đi xem hát.

« Hôm ấy nhà hát diễn một bài hí-kịch tên là « Người anh họ Mĩ-châu » (Notre cousin d’Amérique). Tổng-thống đã ngồi xem diễn đến đầu hồi thứ 3. Ngài ngồi ở buồng bên tả trước sân khấu, đầu tựa vào tay, miệng cười, mắt nhìn vào nơi diễn-kịch. Bỗng nghe thấy một tiếng súng. Giữa lúc bấy giờ thì trông thấy một người nhẩy tự trong buồng khách lên sân khấu, mắt nhìn vào người xem hát, thét to lên một câu « Sic semper tyrannis » (Ta đã báo-thù cho phương Nam). Có người tưởng nhà hát ra trò kinh-ngạc để kích-động người xem. Nhưng chỉ trong giây phút, ai cũng rõ truyện. Một nhà luật-sư, ông Steward, chạy đuổi theo cái thằng vô-danh ấy nó nhẩy xổ vào trong hậu-viện; đã sắp nắm được thì nó đóng sập cửa vào mặt. Mở cửa ra nó đã đi đằng nào mắt rồi.

« Tổng-thống phải đạn, cố gượng đứng giậy, nhưng lại ngã xuống ghế, rồi mất tinh-thần ngay. Mắt nhắm, thái-dương thủng, chỉ có một sợi máu chẩy ra...

« Đương lúc kẻ khóc người kêu lộn nhộn, làm tạm cái cáng nhà thương đem lại, đem sác đứng trượng-phu nằm lên đấy, như cây đa đương ngất giời mà bỗng nhiên bị sét đánh... Khiêng sang trước cửa rạp hát, vào nhà một người thợ may, cho quân-lính canh giữ. Cho gọi quan thầy thuốc đến thì thầy thuốc nói không thể cứu được nữa. Bị thương vào ngay óc. Giả người yếu sức thì chết ngay tức-thì; tổng-thống vốn người sức-lực nên còn mong được ít giờ nữa...

« Đêm hôm ấy, hết giờ nọ đến giờ kia, giờ nào cũng thảm-đạm mà u-sầu. Giời mưa như thác, hình như trên giời cũng chia sầu chia thảm với dưới đất; nghe tiếng nước như chút trên mái nhà, không dứt...

« Tổng-thống đặt nằm trên giường, chốc-chốc hơi rùng mình một tí; thở khó mà không được đều... Viên y-sư cùng viên giáo-sư riêng của nhà « Bạch-cung » (Maison blanche)[1], các viên quốc-vụ tổng-trưởng, các viên đại-tướng, sắp hàng đứng cả cạnh giường nằm, cố nghe xem còn thở được mấy tí, cố nhận xem có nhìn được chút đỉnh nữa không, nhưng chỉ trông thấy bóng cái chết tỏa dần xuống khắp mọi nơi mà thôi...

« Đến tang-tảng sáng thì tổng-thống rùng mình, thở dài một lần cuối cùng... Thế là cái quả tâm cao-thượng ấy thôi không truyển-động nữa. Nét mặt lúc nãy đau-đớn như thế, nay trông ra bình-tĩnh mà tôn-nghiêm. Các người đứng đấy quì cả xuống; viên giáo-sư thổn-thức đọc một bài cầu-nguyện.

« Một viên thượng-thư đứng đấy nói: Thế là từ nay Tổng-thống thuộc về lịch-sử vậy. »[2]

Thế là hết đời một bực thượng-đẳng-nhân-vật của loài người, nhưng cái công-nghiệp của ngài cũng đã thành rồi. Từ đấy, nước Mĩ nhờ ngài mà được hưởng tự-do, vẫy vùng trong suốt cõi, tự bờ bể Thái-bình đến bờ bể Đại-Tây, không có quân-đội mà được hòa-bình, gồm biết bao nhiêu của cải, biết bao nhiêu công-nghĩa, dưới bóng cờ điểm sao!

Ph. Q.


  1. « Bạch-cung » (tiếng anh White House), là cung của Tổng-thống Mĩ ở, tại thành Hoa-thịnh-đốn.
  2. Cả đoạn tả lúc chết của tổng-thống Lâm-căn là quan học-chính trích trong sách: Y. PITROIS, Abraham Lincoln, le libérateur des esclaves.