Bước tới nội dung

Trang:Nho giáo 4 Trần Trọng Kim.pdf/63

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

61
NHO-GIÁO


Lúc ấy Trương Trung và Hứa Thái còn ở Giang-tây, dòm-dỏ xét-nét trăm đường. Lại có quan cấp-sự là Lục Tục và quan ngự-sử là Trương Luân theo gió phụ hội, bịa đặt ra lời dèm pha. Đến khi Dương-minh về tới Nam-xương, bọn Trung và Thái cho quân chửi mắng, ông cứ điềm-nhiên không động. tìm cách ủy lạo hậu đãi, và sai quan đi phủ dụ dân rằng: « Quân phía bắc đến đây xa nhà khổ sở, dân nên lấy lễ chủ và khách mà đãi cho hậu. Mỗi khi gặp đám tang quân bắc, thì phải dừng xe lại, thăm hỏi ân cần. Quân bắc thấy thế đều cảm phục. Sau bọn Trung và Thái cùng với Dương-minh thi bắn, ý muốn lấy cái sở trường của mình để bắt ông phải khuất phục, không ngờ ông bắn ba phát đều trúng cả. Quân bắc đứng chung-quanh đều vỗ tay khen mừng. Trung và Thái thấy thế lấy làm sợ, bảo nhau rằng: «Quân ta theo cả Vương Thủ-nhân rồi chăng! » bèn rút quân về.

Bọn Trung và Thái về đến Nam-kinh căm giận chưa thôi. nói dèm trước mặt vua rằng Dương-minh muốn làm phản. Vua hỏi: «Lấy gì làm chứng?» Trung và Thái trước mấy lần mạo mạnh vua vời ông, ông không đến, chắc là lần này có chiếu vời, tất ông cũng không đến, bèn tâu rằng: «Thử vời mà không đến là biết.» Vua bèn hạ chiếu triệu Dương-