Trang:Phật giáo.pdf/98

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Theo lý-thuyết Tam-thân, thì Đại-thặng học-phái cho hết thảy chư Phật đều là một Pháp-thân cả. Đức A-di-đà là Báo-thân của Phật và đức Thích-ca mầu-ni là Ứng-thân của Phật. Hay là nói ngược lại: đức Thích-ca mầu-ni đã thành Phật là được cái Pháp-thân của Phật, cái đời ngài hiện ra ở thế-gian mà thuyết pháp và giáo-hóa chúng sinh là Ứng-thân của Phật; đức A-di-đà ở Tây-phương cực-lạc, hưởng-thụ sự yên-vui và cứu-độ chúng sinh là Bảo-thân của Phật. Hay là nói như cái thuyết của Chân-ngôn tông: đức Đại-nhật như-lai là Pháp-thân của đức Thích-ca mầu-ni, đức A-di-đà là Báo-thân của đức Thích-ca mầu-ni, đức Thích-ca mầu-ni là Ứng-thân của đức Đại-nhật như-lai.

Vậy xét về Pháp-thân, thì chư Phật là đồng một thể, tức là chỉ có một Phật mà thôi, mà xét về Báo-thân, thì có đức A-di-đà và chư Phật khác, và xét về Ứng-thân, thì có đức Thích-ca mầu-ni cùng chư Phật khác đã giáng sinh mà tu thành chính giác. Ví như trong thế-gian chỉ có một mặt trăng là Pháp-thân, cái ánh-sáng của mặt trăng chiếu khắp thiên-hạ là Báo-thân, và những bóng mặt trăng hiện ra ở dưới những vũng nước là Ứng-thân.

Bởi có cái thuyết tam-thân ấy, cho nên đạo Phật nhận có nhiều Phật ở đời quá-khứ, hiện-tại và vị-lai. Các kinh của Phật-giáo Đại-thặng nói rằng trong một trụ-kiếp có một ngàn vị Phật giáng thế để thuyết pháp mà cứu-độ chúng sinh.

Trong cái số chư Phật đã giáng-sinh ở thế-gian mà tu thành chính quả, thì các kinh chép rõ danh-hiệu của bảy vị. Ba vị trên thuộc về cuối Trang-nghiêm kiếp là một tiểu-kiếp quá khứ trong trụ-

98