Trang:Phat giao dai quan.pdf/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 16 —

con mình là một đấng phi-thường.

Thái-tử thủa nhỏ khác các trẻ con khác, mặt bao giờ cũng hòa-bình tươi-tỉnh, không có sắc giận tiếng khóc bao giờ, lại rất là thanh-tịnh sạch-sẽ, không có vấy-vá ra tã-lót bao giờ. Cho đến tám tuổi, thường chơi đùa với các trẻ con khác, đã có ý thông-minh dĩnh-ngộ hơn người.

Thái-tử lên tám tuổi, vua cho tìm khắp trong nước, chọn lấy một ông thày thật giỏi để dạy học. Kén mãi mới được ông Tỉ-sa-bà-mật-đa-la 毗 奢 婆 密 多 羅 (Visvamitra), là người giỏi kinh-luận lắm, cho vào dạy thái-tử học các thư-số. Khi mới vào học, thái-tử hỏi thày rằng: « Thưa thày, phàm các sách tiên sách phạn (sách « phạn 梵 » là sách kinh của Ấn-độ), cả thảy có 64 thứ, nay thày dạy con thứ nào? » Nói xong rồi đọc hết cả 64 thứ, mỗi thứ có những gì. Ông thày lấy làm sợ lắm, vái lạy mà nói rằng: « 64 thứ sách đó, tôi mới biết tên, mà thái-tử đã biết cả trong có những gì, như vậy thời thái-tử là bậc thánh-nhân sinh-tri, tôi xin lui, không dám dạy. » Ấy thái-tử còn nhỏ mà đã có cái tài không học mà biết như thế.

Theo thói thường nhà võ-sĩ, thái-tử văn-nghệ đã tinh, phải tập võ-nghệ. Vua cho mời một ông thày võ giỏi tên là Quần-đề-đề-bà 羼 提 提 婆, (Kshantideva), 29 phép võ đều thông-thạo cả. Cứ người thường thời phải dạy đến mấy năm chưa biết, mà thái-tử chỉ tập có mấy ngày thuộc cả, thày chịu là bậc thiên-tài.

Thái-tử đã đến tuổi thành-niên, theo tục nhà vua làm lễ « quán-đính » (灌 頂, mûrdhaja), nghĩa là lấy nước bốn bể tưới lên đỉnh đầu. Làm lễ rồi