Trang:Phat giao triet hoc.pdf/167

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

« thân sở duyên ». Đối tượng gián tiếp gọi là « sơ sở duyên ». Tâm với tâm sở (objet de la conscience) là năng duyên. Phàm khi tâm khởi, tất nó dựa vào cảnh giới khách quan mà khởi. Cảnh giới khách quan ấy gọi là sở duyên.

Tăng thượng duyên là chỉ cái duyên giúp thế lực cho qua được chướng ngại mà toàn thành kết quả.

Do bốn cái duyên trên ấy hòa hiệp mà sanh ra, cái đó gọi là y tha khởi tánh.

Viên thành thật tánh, tức là cái sanh khởi của y tha pháp; là cái gốc của chân như lý tánh.

Chân như là cái tuyệt đối bất khả tri, khảo lự đến cũng không thể được, mà chỉ có một phương pháp là dựa nơi hiện tượng giới rồi nghịch luận lên đến cái đức dụng của nó. Đức dụng ấy có những nghĩa: viên mãn, thành tựu, chân thật. Vì vậy cho nên dùng ba tiếng viên, thành, thật mà chỉ bổn thể của chân như; gọi bổn thể ấy là viên thành thật tánh.

165