Tựa
Tôi không còn hai mươi tuổi.
Đau đớn thay ngày tháng thoi đưa!
Năm nọ, tết nguyên đán, ngồi giữa biển trời, trong bốn vách đá xanh, sa nước mắt mà tự thán:
Xưa, bốn mươi, thầy Khổng hết ngờ.
Giờ ta tuổi ấy rõ đời vờ.
Gia đình ngoảnh lại, lần « lưng túc »[1]
Xã hội chường ra, thẹn mặt bơ.
Lấm tấm sương dầm đôi mái tóc,
Lạnh lùng tuyết quyến một lòng tơ.
- ▲ Tiếng trong làng đổ bác, chỉ rằng nơi lưng tiền đã sạch-sành-sanh.
VII