Trang:Phat giao voi Nho giao.pdf/11

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 9 —

Vua dạy thử tôi xin đi thử.
Đi mười ngày đến chùa Yên-tử,
Ngoài tam quan tiếng thấp tiếng cao
Suốt năm canh cũng chẳng cho vào,
Xin cứu lấy chẳng oan người nhi-nữ!
Chẳng mở cửa ra, Nàng Ba tự tử;
Mở cửa ra, thời mắc phải tiếng oan,
Tiểu từ ra mái tam-quan.

Ấy gặp phải những cái cảnh nó trêu ngươi như thế, đuổi đi thì thương, mà vương thì tội, tránh sao cho khỏi mắc tiếng oan, gớm thay cho cái nhan-sắc khuynh thành, nó làm cho vua cũng sinh nghi nhà đạo-đức. Khi ấy có câu rằng:

Dù mà tát cạn Bình-than,
Rửa làm sao sạch tiếng oan cho thầy.

Bình-than là ngọn sông Lục-đầu, dù tát hết nước sông ấy để tẩy cái tiếng oan ấy đi, cũng không thể rửa cho sạch được.

Cái truyện Nang Ba trêu thử trên này, tôi xét về những sách Bắc-ninh ảto-ký, Sơn-cư tạp-lục và sách Địa-dư Bắc-ninh, sách Trúc-lâm tam-tổ thực-lục, mỗi chỗ chép có khác nhau, hoặc là tục truyền có sai đi chăng, nên tôi cũng lược thuật qua ra đây mà thôi, hư-thực sẽ để sau này phán-đoán.

Sau vua mới nghĩ ra rằng, nếu chuyện này mà có thực, thì chẳng hóa ra tự mình thả lưới cho cá mắc. Nếu chuyện này mà tự Thị-Bích bịa đặt ra để cho thầy mắc tiếng oan, thì cái mối ngờ kia bao giờ cho tỏ ra được. Vua mới định mở ra một Vô-già-đại-hội ở kinh-thành (tức là Hà-nội bây giờ) cho đón đức thiền-sư Huyền-Quang về để thử xem pháp-thuật thế nào thì khắc rõ. Thầy Huyền thấy nhà vua triệu về kinh, biết ngay là mình bị mắc lừa kẻ thiếu-nữ. Khi về tới kinh, thấy nhà vua cho lập đàn, hương hoa lục cúng đủ cả, mà sao thức tray