Tôi cho lời Hồ và Tào là đúng. Hạng người đó, chẳng phải chỉ riêng ở Tàu đời xưa mới có, trong bọn bán sách cho trường Bác-cổ Viễn đông cũng có. Vì thế, một nhà xuất-bản Hanoi đã in cả thơ của cụ thân mẫu ông T. Đ. R. vào trong tập thơ Tú-Xương.
Làm thế nào mà phân biệt được sách giả sách thật?
Hồ Thích khi làm cuốn Trung quốc triết học-sử đại cương đã vẽ ra năm phương pháp:
1•) So sánh ngày tháng và công việc trong sử.
2•) Kê-cứu tiếng nói của từng thời-đại.
3•) Kê cứu thể văn của từng thời đại.
4•) Kê cứu tư tưởng của từng người.
5•) Tham khảo bằng-chứng ở các sách khác,
Năm phương-pháp ấy, Hồ nói rất kỹ-càng, có thể cho rằng nó không phải là phương-pháp riêng của Hồ mà là phương pháp chung của nhà khảo-cứu. Những nhà khảo cứu, nếu có lòng thật thà với cổ nhân và hậu nhân thì khi soạn một cuốn sách nào, ít ra cũng phải công-phu như thế.
Không hiểu vì sao tác-giả “Nho-giáo” trong khi lựa-dùng tài liệu, lại kiêng tất