được muôn vật không sót vật nào: Đâu đâu cũng hình như ở trên đầu ta, ở bên tả bên hữu ta... »
Trang 118, dưới cái tiểu đề « Kính và thành »:
« Khổng-tử tin có trời và có quỉ-thần, chứ không phải như ý-kiến những người hiểu không rõ cái học-thuyết của ngài, nói phỏng chừng rằng: đạo của ngài là đạo vô thần. Nhưng phải biết rằng: Phu-tử cho trời là cái Ly-linh-diệu chí-công chí-chính, ma quỉ-thần là cái Ly-linh-khí của trời đất, rất thông-minh chính-trực, tất là trời và quỉ-thần không có thiên tư điều gì vậy...
Trang 121 dưới cái tiểu đề « Sự sinh-tử »:
« Về sự sinh-tử thì Khổng phu tử cũng tin như mọi người đương thời bấy giờ. Ngài nói rằng: người sinh ra có khí, có hồn, có phách. Khí, hồn, phách hội lại gọi là sinh...
« Chết rồi thì cái hài cốt chôn xuống đất, dần dần tan nát đi, còn cái khí tinh-anh thì lên trên khoảng không gian sáng rõ rực-rỡ. »
Còn nữa và còn nhiều lắm. Dẫn vào bấy nhiêu, cũng đủ chứng rằng: theo ý tác-giả “Nho-giáo” thì đối với trời và quỉ-thần, Khổng-tử đã có những cái quan-niệm rất rõ-rệt.
Sự nhận-định ấy có lẽ là chỗ rất đắc-ý của tác giả, cho nên trong lời phát-đoán,