Trang:Pho Thong 41.pdf/109

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
107
TRỞ VỎ LỬA RA

Xuân-Sơn không muốn rời ra, cố cầm nàng ở lại, bảo rằng ở ngay Hà-nội mà xoay-xở cũng được; lâm cùng thì hai người cùng tiêu xẻn-xo một món tiền của Xuân-Sơn cũng đủ, chỉ phải bỏ bớt các khoản chi phí không cần-thiết mà thôi.

Nhưng Nghi không muốn làm lụy bạn. Mới bắt đầu nhập-học năm thứ hai chưa được một tháng, thì Nghi xin phép nhà trường về nhà ở Qui-nhơn có việc khẩn trong một kỳ-hạn mười ngày.

Về đến nơi thì phán Thục gái vào Saigon chôn-cất chồng cũng vừa trở ra. Chị em thấy mặt nhau trong một cảnh tang-thương, mỗi người đều bịn-rịn về số-phận mình.

Phán Thục khai thực ra với Nghi rằng cái cơ-nghiệp của chồng mình sáng-tạo ra hơn hai mươi năm nay bị lổ-lả trong hơn một năm vừa qua thế là đổ ập. Còn lại mấy dẫy nhà gạch mới cất ở Qui-nhơn và Nha-trang năm ngoái thì vừa đủ gán cho nhà băng Đông-pháp vì còn mắc họ hai chục ngàn. Tính ra bây giờ nàng chỉ còn có một cái nhà ở và một cửa hàng tạp-hóa, vốn chừng bảy-tám trăm đồng, có thể buôn-bán xì-xằng vừa đủ sống, chưa nói đến tiền đâu cho mấy đứa con đi học.

Hai chị em đều ở vào địa-vị cần tiền cả, bèn rập nhau một ý, về nhà cửu Thưởng thôi-thúc hắn chia gia-tài.