Trang:Pho Thong 41.pdf/134

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
132
PHỔ-THÔNG BÁN-NGUYÊT-SAN

không được đi thi. Xuân-Sơn thi xong, không còn bận gì nữa, muốn lại về ở với Nghi cho có bạn, nhưng Nghi từ chối, xin bạn cứ một vài hôm đến thăm nhau là đủ. Xuân-Sơn chiều ý bạn, cũng kiếm nhà ở gần đó, để tiện mỗi ngày đến với Nghi một lần.

Văn-Hải thì từ hôm Nghi dọn về chỗ ở mới đến nay, không ngày nào chàng không tới viếng qua một bận. Chàng theo lời dặn của đốc-tờ, tiêm thứ thuốc gì, cho uống thứ thuốc gì, thân-hành đi mua lấy rồi đem đến, cũng tự tay làm lấy chu-đáo cho nàng. Mỗi khi pha thuốc cho uống hay tiêm cho Nghi, Văn-Hải còn kiếm sẵn những câu chuyện buồn cười, hoặc thời-sự, hoặc cổ-tích để nói cho Nghi nghe; và, không lần nào chàng nói mà nàng không chăm-chỉ nghe rồi cười đến rũ-rượi. Thế rồi khi Văn-Hải về rồi, hay là khi đã tới giờ thường đến mà chàng còn bận gì chưa đến, Nghi cứ ra vườn đi vơ-vẩn dưới gốc cây mà lầm-bầm trong miệng, không thì đứng nhìn sững ao sen mà ra dáng nghĩ-ngợi bâng-quơ. Những cái cử-chỉ ấy chứng thực là những cái trưng-tượng của ái-tình: chẳng phải yêu, thì có khi nào một người ốm liệt-nhược lại còn vui sống được như thế?

Ái-tình? Một người biết mình sẽ chết mà còn có ái-tình được sao? Ôi! Duy có thế, mới là ái-tình! Duy có thế, ái-tình mới là thần-thánh. Cũng duy có thế, cái thần-thánh ấy mới chỉ là cái bình