Bước tới nội dung

Trang:Pho Thong 41.pdf/137

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
135
TRỞ VỎ LỬA RA

bên không có, mà không biết có đúng thế không, nên còn để đó, đi ra vườn chơi với u-già...

Văn-Hải nghe nói. liền đưa tay lên sờ bóp hai tai mình. Quả nhiên cái phần dưới cùng, chỗ mà người ta kêu bằng « dái tai », bên hữu thì dầy và đầy, bên tả thì kém. Sự khác nhau ấy ở nơi tai chàng, xưa nay chính chàng cũng không để ý đến, bây giờ có Nghi nói chàng mới biết. Lúc đó Văn-Hải tự nghĩ: « Thế này thì ra Nghi nó chú ý đến ta từng ly từng tý hay sao? » Nghĩ vậy, chàng thấy sung-sướng lắm, nhưng rồi lại buồn-rầu ngay.

Nghi ở xóm Bưởi trong hai tháng đầu, ăn ngon ngủ yên, vui-vẻ luôn. Xuân-Sơn cho là có hy-vọng lắm. Những món tiền bán đồ nữ-trang thu vào, nàng giữ cho Nghi, rồi mỗi ngày lấy ra chi-dụng, khỏi lo thiếu-thốn.

Trong lúc đó, Nghi thình-lình nhận được một phong thư, một phong thư mà chính nàng cũng không ngờ có ngày nhận được: Ấy là thư của cửu Thưởng, gởi thế nào mà do người này chuyển sang người khác, trải nhiều tay và hơn một tháng cái phong bì đã rách nát mới đến nàng. Nàng cho là một sự lạ, mở ra xem: