Trang:Pho Thong 41.pdf/142

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
140
PHỔ-THÔNG BÁN-NGUYÊT-SAN

được chút ít cháo và sữa. Cả ngày lẫn đêm cứ nhắm mắt, có ai hỏi mới mở ra. Tuy vậy, cũng còn có khi nói chuyện với Văn-Hải và Xuân-Sơn: không phải chuyện gì, nàng cứ đem những tích Hà-nội thất-thủ, Kỳ-đồng thiên-binh hay giặc Cờ-đen, những tích u-già đã kể với nàng, thuật lại cho hai người ấy. Giọng nói khàn khàn, nhiều câu không nghe rõ.

Bấy giờ đã bước qua năm 1930 rồi. Trải qua một tháng nữa, gặp một buổi tối, pháo nổ đùng đùng liên-thinh, ấy là đêm trừ-tịch của tết ta. Nghi tự-dưng mở mắt ra, nói với Văn-Hải, đang ngồi bên cạnh nàng, tiếng được tiếng mất, rằng:

— Lại đã sang năm mới nữa rồi sao?

Văn-Hải hỏi:

— Cô có biết tôi là ai không?

Nghi mỉm cười đáp không rõ-ràng lắm:

— Anh Văn-Hải. Anh tưởng tôi mê-muội sao mà không biết!

V thêmà: — Anh còn giữ bức vẽ của tôi không?

— Còn!...

— Thôi, anh hãy giữ lấy làm kỷ-niệm về tôi!

Nói câu ấy rồi là thôi. Đó về sau, Nghi không nói gì nữa, cũng không ăn không uống cho đến năm hôm sau mới tắt nghỉ.