ĐỨA CHÁU ĐỒNG BAC



Trong bài « bạn đọc văn » năm xưa trên mặt báo Tiểu-thuyết thứ bảy, ông Hoài-Thanh có nêu ra ba hạng đọc văn: một, đọc để ru giấc ngủ, hai, đọc để nhận thức trình-độ tiến thoái của văn-chương, ba. đọc để trau dồi, dự bị « một ngày kia » trả công tác-giả bằng cách trứ-tác một tác-phẩm.
Trong ba hạng trên, mãi đến giờ, tôi vẫn chưa biết mình thuộc về hạng nào.
...Có điều tôi vẫn đọc.
Và đọc xong, khi nào thấy hứng mới phê-bình.
Phê-bình cũng như trứ-tác. Không phải vì cảm-tình cá-nhân, và mỹ-ý muốn quảng-cáo hộ, mà ta có thể viết nên một bài phê bình thành thật được.
Đã lâu rồi, tôi đọc sách Lê văn-Trương. Nhưng vẫn không dám đặt bút phê bình họ Lê. Chỉn e mình lại không thành thật được với mình.
Không thành thật được là:
Một sự chóa mắt bởi sức tiêu thụ nhanh chóng của các tác phẩm ông;
Hai sợ người ta sẽ kêu ầm lên (như đối với ông Thiếu-Sơn: « Động ai cũng khen! », nếu mình có đủ can đảm để mà thành thật