Trang:Pho Thong 41.pdf/146

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
144
PHỔ-THÔNG BÁN-NGUYÊT-SAN

Vả lại, tôi vẫn thường tự nhủ thầm: « Ông ấy được độc-giả nói đến nhiều lắm rồi...! »

Nhưng nay tôi lại phê bình họ Lê, thế nghĩa là: tôi đã xóa bỏ được các điều nghĩ lẩn thẩn.

Bỏ ra một phần tư ngày, tôi đọc được hết « Đứa cháu đồng bạc » của Lê văn-Trương. Tôi đọc thế, kể thì khí mau thật, và hơi giống cách « nhai » của các cậu bé đọc truyện kiếm-hiệp thật.

Nhưng, tôi không thể đọc chậm rãi được. Tôi say sưa vì ý truyện. Tôi bị cám dỗ bởi những hành động, những trạng huống gợi hiếu kỳ của các nhơn vật trong truyện nó như những móc sắt kết liên nhau cho đến dấu cuối cùng...

Nhu, một cô gái đẹp, có học, phải lấy một anh chồng « con-bố », nghiện ngập mà giàu, chỉ vì cha mẹ nàng lòe mắt bởi cái gia-tài bạc vạn của nhà chồng nàng. Đẻ được với người chồng, là « con chó giữ tiền cho mẹ », một đứa con gái, Nhu ngoại-tình với một thanh-niên bạn học của mình ngày bé. Đứa sở-khanh này chán Nhu ngay, khi biết Nhu không có quyền trên cái gia tài của nhà chồng. Va lầm. Không có quyền là khi mẹ chồng Nhu còn sanh thời kia..! Mẹ chồng Nhu chết. Chồng Nhu, là người đần! Nhu quan-niệm cuộc đời một cách hết sức lạc quan, vun tiền như đất nẻ. Con Nhu, Nhu cũng muốn cho nó có một quan-niệm như mình.

Ngọc-Yến quả thật giống mẹ. Nàng quả quyết lấy lẽ Nghị Thái, một tay thiên-hộ già, hơn là lấy chánh thức Bình, một nghệ sĩ hữu danh thành thật yêu nàng với một tâm hồn nghệ sĩ.

Bình là con người chồng sau của mẹ Ngọc-Yến (Mẹ Ngọc-Yến, vì chơi bời phóng túng, gia-tài khánh-kiệt, phải tìm chỗ gởi thân!) Bình yêu Ngọc Yến khi còn là một mảnh đào tơ, khi đã hoa tàn nhụy rữa, bị Ngọc Thái hất hủi một cách cay độc, khi ốm đẻ, thân tàn ma dại sắp nguy vong...