— Thôi, tao biết rồi! Cái con này láu lắm! Nó lờ đi, làm như mình thật bụng tử-tế với nó để nó vòi tiền học mỗi tháng sau này. Nhưng, làm sao nó lại đi lọt Saigon được? Ai chủ-trương cho nó, ai đưa nó đi, tao phải tìm cho ra con người ấy.
Nói thế rồi Thưởng đi sang nhà phán Thục.
Nhà ông bá Giám có một việc lôi thôi chưa xong là việc chia gia-tài.
Lúc ông bá còn sống có phân-phú sơ qua, chưa kịp làm giấy làm mực gì thì ông phát bệnh thình-lình có một vài hôm rồi chết. Đến trước khi bà bá mất, bà lại đau nằm liệt giường đến non một năm, nên cũng không ai chủ-trương việc quân-phân. Đám tang bà xong, Phán Thục gái rục-rịch đòi chia, thì cửu Thưởng không chịu, lấy lẽ rằng theo phép phải đợi đến mãn tang mới chia được.
Đến chia thì chia thế nào? Việc ấy còn rắc-rối lắm không phải dễ. Theo lời phân-phú của ông bá ngày trước thì cả đống gia-tài chia ra làm bốn phần: một phần đặt hương hỏa cho ông bá và bà; còn ba phần, chia cho cửu Thưởng, Phán Thục và Nghi, mỗi người lấy một. Nhưng sau khi hai ông bà khuất rồi thì Cửu Thưởng nghe quân-sư thầy-bày ở đâu không biết, đòi xóa bỏ cái dự-án ấy mà chia cách khác. Chàng lấy lẽ rằng mấy