— Đó là theo lệ nhà nước?
— Việc nhà mình mà can gì đến nhà nước?
— Nhưng phải theo lệ mới được.
— Tôi dốt nát, chẳng biết lệ luật gì hết, cứ theo lẽ phải mà làm.
— Thế nào là lẽ phải?
— Thì cha mẹ mình, đặt hương-hỏa những mười mẫu, lên đến ông nội bà nội, ông cố bà cố ông cao bà cao cũng phải đặt hương-hỏa mỗi cái mấy mẫu: ấy là theo lẽ phải.
— Đặt hương-hỏa nhiều thế để ai giữ?
— Chị còn phải hỏi? Hễ trưởng-nam thì giữ hương-hỏa chứ còn ai?
— Thế ra cậu đặt ra để cậu giữ lấy?
— Tôi không phải tham, theo lẽ, không thể không làm như vậy.
Phán Thục gái nói lẫy:
— Tôi không muốn chia nữa. Xưa nay vợ chồng tôi không có của ấy cũng cứ sống.
— Chị khéo nói, sống thì ai chẳng sống, nhưng tôi muốn chia đi cho rồi một cái việc.
— Tôi thì ưng đợi con Nghi về đã rồi sẽ chia.
— Nó còn học đến bốn năm nữa, hơi đâu mà đợi!
— Chẳng những bốn năm. Bốn năm xong rồi nó còn sẽ ra Hanoi học luật nữa, nhưng cũng cứ đợi!