Bước tới nội dung

Trang:Phu ban truyen dien ca.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 16 —

Do rằng: « xa cách bấy lâu,
phận đầu cay đắng, thân sau ngọt bùi.
Người đời biêt đủ thường vui,
rộng thời bươc tới, chật lui ra bờ.
Sang giàu ai chẳng ươc mơ,
kẻ nhờ con tạo, người chờ vận nên. —
Đap rằng: ấy thiệt đáng khen,
cố cùng, quân tử đặng bền thảo ngay.
Ngày xưa vậy, bửa nay vầy,
cho hay họa phươc do nơi lòng người. » 670
Đến chừng yến tiệc xong rồi,
Do mời An-phap về nơi nhà mình.
Biết bao kể lể tự tình; khi nhà vừa đến, luc kinh mới dời.
Hiếm người tới, bộn chổ chơi,
buổi nơi thầy thợ, khi thời nhà quan.
không kiêu ngạo, chẳng nghinh ngan,
củ càng kính chuộng, lâu càng yêu đương.
Trươc sao sau vậy giử thường,
hồi giàu không đổi, thuở sang chẳng dời. 680
Người sao sung sướng trọn đời,
vui chơi tới lớn, thảnh thơi về già.
Kẻ thì lại bị phong ba; mới ra thấy rủi, đến nhà chẳng may.
Gìn lòng thảo, giử đạo ngay,
vươn chưng quỉ báo, có tay thần phò.
Khi sáng chói, luc tối mò,
nên chìu số mạng, phải do vận thời.
Chừng cơn dông tố qua rồi,
dưới sông phẳng lặng, trên trời trong xanh. 690
Do sau đại phat công danh,
văn làm thừa tướng hiển vinh lâu dài.
Còn An-phap ấy cả tài; vỏ làm thừa tướng xứng vai tuồng mình.
Cả hai cầm mực công bình,
quan quân kính trọng, dân tình thương thay.
Vẹn nhơn ngải, trọn thảo ngay,
giàu nghèo thủ phận, rủi may chuyển vần.
Tục rằng: có phươc có phần,
hêt mười hai thứ phú bần truyện chung. 700


Chợ-lớn, giap thân niên cửu ngoạt sơ nhưt nhựt (19 octorbre 1884)