Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/30

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 12 —

Kế đó Hòa-thượng lại đứng một bên, chấp tay cúi đầu và hỏi đức Nguyển-Ánh:

— Bẩm quới quan, xin miển chấp cho chúng tôi là kẽ tu hành, bấy lâu giữ đao từ bi, náu nương cửa phật, ỡ chốn thâm lâm cùng cốc, nay đặng quới nhân và liệt vị giá lâm đến đây, thật rất vinh-hạnh, nhưng chưa rỏ tôn tánh quí danh là ai, xin quới quan vui lòng nói cho kẻ bần tăng rỏ biết.

Đức Nguyễn-Ánh nghe hỏi liền đáp rằng:

— Ta là kẽ nối nghiệp cho chúa Nguyễn vua Duệ-Tôn, bị quân Tây-sơn dấy loạn, soán đoạt cơ đồ, lại còn bắt vua Duệ-Tôn là chú ruột ta và ông hoàng Mục-vương mà giết hết, nên ta phải tìm phương lánh nạn, đặng lo chiêu nạp nhơn tài, ngỏ được ngày sau khôi phục cơ đồ, trừ quân nghịch thù mà rữa hận.

Hòa-thượng nghe nói liền lấy cập kiến con mắt mang lên, va ngước mặt nhìn Đức Nguyễn-Ánh châm chỉ, rồi cúi xuống lặng nghỉ một hồi và nói rằng:

— Bẩm quới quan, vậy thì quới quan phải là cháu nội vua Vỏ-vương Nguyễn-phước-Hượt và là con của Đức Hoàng-Hưng-Tổ phải chăng?

— Chính là ta đây, mà sao Hòa-thượng biết đặng?

— Bẩm Điện-Hạ, khi còn trai tráng, tôi có ở tại kinh đô Huế, làm chức Vệ húy trong nội các, nên biết đặng đức Hoàng-thân của ngài.

Đức Nguyễn-Ánh nghe nói thì nhìn sững ông ấy và hỏi tiếp rằng:

— Rồi cớ sao, ông lại vào đây mà làm Hòa thượng?