Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/35

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 17 —

một nhà thế phiệt danh-gia hồi trước; bà thân cô mới khoản, bây giờ cô ở với một cha già, nhà tuy không giàu, nhưng mà cố-cách trăm anh vẫn còn giữ theo nề nết, nếu quan lớn muốn dùng cô làm tiểu thiếp, thì tôi ra công giúp miệng dùm lời, hể nhỏ to tiếng quyển giọng kèn, khôn khéo lời ngon lẻ ngọt, chắc là phải được.

Bùi-khắc-Phú nghe thầy Thơ-ký chuốt ngót mấy lời, bèn cười hì hì và nói rằng:

— Ừ, được vậy thì ở nhà cãm ơn thầy lắm, mà người ấy có chồng chưa?

— Bẫm quan lớn, cô ấy chưa chồng, hảy còn con gái đồng trinh nheo nhẻo, vì cô kén chồng lắm, nếu người nào không có chức phận phẩm hàm, thì không thế gì cô chịu ưng nhận làm chồng đâu.

Bùi-khắc-Phú cầm quạt nhịp bộp bộp trên bấp vế và mĩn cười rồi nói rằng:

Ước như ở nhà vậy, cô sẽ bằng lòng không?

— Bẫm được như quan lớn vậy, thế là quí lắm, mà nếu tôi nói giúp lời vào, có lẻ cô phải chịu lòng mà ưng thuận.

Bùi-khắc-Phú nói: có vậy, tối nay thấy bổn thân đến mà nói ngay đi thữ coi.

— Thưa vâng, tối nay tôi sẻ đến nói ngay cho quan lớn, nói vừa dức lời, bổng nhớ lại trong trì đều chi không biết, liền rùng mình một cái, rồi cã và tay chơn đều rởn ốc lên. bèn bước tới nói rằng:

— Bẫm quan lớn, nói thì chắc là được ngay, nhưng mà tôi ngại một đều lắm, quan lớn.

Bùi-khắc-Phú ngó sững tên thơ ký và hỏi rằng: