Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 20 —

từ trên tới dưới, rồi nhích miệng vài cái, nhướng cổ lên cao, mà hỏi rằng:

— Chẵng biết thầy đến đây có việc chi, xin nói cho tôi rỏ?

— Thưa bác, quan Đốc-binh có một việc cậy tôi đến nói với bác, vì người thấy cô hai ỡ nhà đây người lấy làm bằng lòng, đẹp dạ lắm, nên người mới kết duyên tơ tóc với cô Hai, nếu bác bằng lòng, thì tôi tưởng cũng là một đều rất hạnh phúc cho nhà bác và cô Hai lắm đó. Vì người là một tướng yêu dấu tin cậy của vua Tây-sơn, và là người có thế lực trong lúc binh tình giặc giả, vả lại người chưa có vợ con chi hết, và người làm đến chức Đốc binh, vẫn là một chức phận cao sang lắm rồi, nếu cô Hai được kết tóc trăm năm cùng người, thì ngày kia sẽ đặng tử ấm thê phong, vinh hoa phú quí biết là dường nào, mà cái vảng cảnh của bác sau nầy cũng được châu toàn tử tế.

Vậy xin bác hảy bằng lòng, đặng tôi về bẩm lại cùng người, rồi sẽ trạch ngày hôn phối.

Ông Cử-Khôi nghe rồi gầm sắc mặt ngó xuống và ngẩm nghĩ trong trí, thì biết Bùi-khắc-Phú nầy là một đứa tham dâm háo sắc, mọt nước sâu dân, ỷ thế hiếp người mà làm muôn ngàn việc nhẩn tâm nghịch lý, thì day lại đáp rằng:

— Xin thầy về bẫm lại với quan Đốc-binh hay rằng: tôi rất cảm ơn quan Đốc có lòng hạ cố, mà thương tưởng đến con tôi, song tôi rất tiếc thay cho nhà tôi ít phước, không đặng hưởng nhờ cái