Tên thơ ký nghe ông nói vậy thì nghĩ rằng: nếu lấy sự hiền lành mà nói với lão, thì chắc lão không nghe, vậy mình kiếm chuyện dọa lão thữ coi, họa may lão chịu, nghĩ vậy rồi day lại nói với ông Cữ-Khôi rằng:
Thưa bác, tôi thấy bác niên cao kỹ trưởng cũng đáng như hàng thúc bá của tôi, nên tôi xin nói thiệt cho bác rõ, quan Đốc binh nầy thật là một người lợi hại nham hiểm phi thường, người muốn làm hại ai thì làm, muốn chém ai thì chém, mà nhứt là trong lúc giặc giả loạn ly nầy, thì quyền hành của người lại càng to lắm, sống làm ra chết, chết làm ra sống, không ai dám nghịch cùng người hết, hễ nghịch cùng người thì phải táng gia bại sản, tổn mạng vong thân, chớ chẳng phải dễ như người khác kia đâu, xin bác phải suy đi nghĩ lại cho kỷ cang. Ở đời nầy hễ nắng bề nào phải che theo bề nấy mới được.
Bác ơi, tôi nói thiệt cho bac rõ, có nhiều kẻ muốn đem con đưa cho người để làm hầu thiếp, đặng cậy thế cầu thân, mà người không bằng lòng, và có kẻ đem lễ lộc bạc tiền, ra cúi vào lòn, năn nỉ đưa em gá cháu, đặng lấy chút thế thần cho vinh diệu, mà người cũng không chịu.
Nay người thấy cô Hai ở nhà đây, người đem lòng thương mến, nên bão tôi đến thưa cùng bác, ấy vậy cũng là một dịp rất may mắn cho nhà bác và cho cô Hai, bác chẳng nên cố chấp theo xưa, mà thất cái cơ hội nầy thì biết bao là uổng, nếu bác không nghe theo lời tôi, mai sau có việc gì xảy ra,