Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 24 —

Bùi-khắc-Phú nghe rồi thì ruột héo gan xàu, bao nhiêu cái tình hy vọng, luyến ngọc mê hương, đã sằn sặc dậy lên mà đánh giặc với trí khôn, làm cho người trở ra như điên như dại, rồi nét mặt chơn mày, đều hiện ra một vẻ rất là âu sầu buồn bực, một lát day lại ngó người thơ-ký mà hỏi rằng;

— Thầy có thế chi làm cho tôi đặng gần người gái ấy chăng?

Tên thơ ký ngẫm nghỉ một hồi, rồi day lại trã lời rằng:

— Bẩm quan lớn, quan lớn muốn gần người gái ấy, thì phải dụng một thế lực mới đặng.

— Thế lực làm sao?

— Bẫm quan lớn, cái thế lực ấy là quan lớn phải viết một cái thơ cho quan Phủ sở tại đây nói rằng: ông già nàng ấy có theo phe đãng Nguyển-Ánh, và bão quan Phủ phải lập tức bắt ông ấy giam tra, hể ông thân nàng bị giam rồi, thì nàng ở nhà một mình, chừng đó tự ý quan lớn muốn đến làm gì cũng đặng.

Bùi-khắc-Phú nghe rồi mừng rở và nói: ừ được, kế ấy rất hay. Vậy để ta viết một phong thơ, đặng sáng mai thầy đem qua cho quan Phủ, rồi tối mai chúng ta sẽ đến ép buộc nàng phải thuận tình, bằng không, thì bắt quách nàng về dinh, chừng ấy nàng như cá nọ vào nôm, thỏ kia mắc lưới, thân cô sức yếu, thế nào nàng cũng phải thuận tình chớ chẵng không.

Nói rồi vội vả lại bàn viết một phong thơ trao cho thầy thơ-ký, và dặn sáng mai phải đem cho quan Tri-