gia đình tôi mà thôi, chớ tôi chẳng biết chi đến việc ngoài quốc sự, và cũng chẳng biết phe đãng nào hết.
Quan Tri-phủ nghe rồi, ngó ông Cử-Khôi châm chỉ và hỏi rằng:
— Ông nói rằng ông không biết Nguyễn-Ánh, sao người ta cáo ông là người phe đãng và tư thông mật sự với bọn Nguyển-Ánh?
Ông Cử khôi nghe nói liền thối lui lại hai ba bước, và ngó quan Phủ sững sờ, rồi nói lớn rằng:
— Thưa ngài, sự ấy là người ta muốn hãm hại tôi, mà vu cáo cho tôi, ngài là một vị quan công bình chánh trực, xin thẩm xét sự ấy cho tôi, nếu cáo tôi là người theo phe đãng Nguyển-Ánh, mà bằng cớ ở đâu, xin ngài nói cho tôi biết.
Quan Phủ thấy ông Cử-khôi trã lời chẫm bẫm thì đáp rằng:
— Việc nầy là một việc quan hệ trong vòng quốc sự binh cơ, vậy ông phải ở tại đây mà hầu tra, nhưng tôi hứa với ông rằng: tôi cứ lẽ công bình xét cho, ngay, gian, hay là có, không, thế nào, thì ngày kia sẻ biết, nói rồi bảo quân đem giam ông Cữ-khôi nơi khám.
Lẩn bẩn kế ngày qua thấm thoát, xem ra bóng ác đã tà.
Lúc bấy giờ quan Đốc binh Bùi-khắc-Phú đương đứng trước dinh, chắp tay sau lưng, mắt ngó xuống đất, rồi đi qua rão lại nơi trước hàng ba, dường như suy nghĩ đều chi trong trí, bổng thấy người thơ-ký xơn xao ngoài cữa chạy vô, và nói: