Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/47

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 29 —

hay là người thôn hương dạo xóm, nên không đễ ý nghi ngờ đều đi, vì vậy hai người cứ cởi ngựa trò chuyện cùng nhau, thỉnh thoãn đi tới.

Khi tới nhà ông Cữ-khôi, thấy bốn phía vắng vẻ im liềm, còn trong nhà chĩ để một cửa giữa mỡ ra hé hé, trên bàn chong một ngọn đèn leo lét, ánh sáng lòn theo kẻ song, chiếu ra lờ mờ trước ngỏ, mà không thấy ai hết.

Bùi-khắc-Phú bèn xuống ngựa, bão hai tên quân nhơn ở chực ngoài đường, rồi đi với người thơ-ký vào nhà, hé cửa bước vô, ngó nơi khách đường vắng vẻ chẳng có thấy một ai, liền ngó vào trong, thấy cô Ngọc-Sương đương ngồi một mình nơi nhà sau, lẵng lặng làm thinh, sắc mặt có vẽ âu sầu thảm đạm, liền day lại nói với người thơ-ký rằng: thầy hảy ở ngoài, chờ tôi một chút.

Bùi-khắc-Phú nói rồi, lần lần đi tuốt ra sau, vừa cười chúm chím vừa nói:

— Chào cô! trong lúc đêm khuya thanh vắng, cô ở nhà một mình có khi quạnh hiu buồn bực lắm chăng?

Cô Ngọc-Sương đương ngồi trông đợi cha là ông Cử-Khôi, không biết cớ sao mà bặc tin bặc dạng, chẳng thấy trở về, bổng nghe tiếng hỏi thình lình, làm cho cô giựt mình ngó lại, thấy Bùi-khắc-Phú đã bước tới một bên, cô nhìn biết lão Đốc-binh là người đã dòm ngó cô, và mượn mai mối nói với cha cô hôm nọ; thì sửng sờ rất nên kinh ngạt rồi vội vàng đứng dậy gọn gàn, thối lui vài bước mà hỏi rằng: