Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/52

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 34 —

sắc, dầu cây cõ thấy cũng phải tươi cười, huống hồ người có khí huyết, có ái tình, ai mà không cãm động, ở-nhà nói thật với cô, từ khi ở-nhà được thấy cái vẻ nhan sắc xinh đẹp của cô đến nay, thì trong lòng vẫn cứ thương tưởng đến cô luôn luôn, mổi đêm cái hồn ở-nhà cứ lẻo đẻo chim bao, phưỡng phất ở một bên cô, làm cho ăn chẳng biết ngon, nằm không đặng ngủ, thế thì chẵng bao lâu đây, ở-nhà cũng phải chết điên về cái lòng ái-tình đối với cô đó

Cô ôi! vả lại ở-nhà là một bực quyền cao lộc trọng, phú quí vinh hoa, đến đâu mà người chẵng kiên oai, ai không nể mặt, nếu cô bằng lòng ưng thuận với ở-nhà, thì áo quần năm bảy sắc, mặc rất xuê xang, tôi tớ đôi ba con, hắn theo hầu hạ, đã làm được một vị nhứt phẩm phu nhơn rồi, thì ai mà chẵng tôn trọng cô là bà quan, và kêu gọi cô là bà lớn, thế chẵng là vinh diệu lắm sao, chẵng là sung sướng lắm sao? Nói rồi lại sè quạt phất phất quạt hơi, còn mắt thì châm châm ngó cô Ngọc-Sương trân trối.

Cô Ngọc-Sương nghe tướng giặc nói bấy nhiêu lời, thì hơi giận đã sùng sục trào gan, mắt lại rưng rưng hai hàng đổ lụy, rồi day lại đáp rằng:

— Bẫm quan lớn, xin quan lớn chớ nên lầm tưỡng như vậy, mà lạm dụng ái-tình cùng tôi, vì cha tôi đã hứa hôn với người ta, vậy thì tôi là một gái đã có chồng rồi, xin quan lớn đổi cái lòng thương tôi đó đi, để mà thương cho người khác.

Vả lại quan lớn là một bực cao sang, nếu quan