Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/57

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 39 —

Cái tánh tình cô khẳn khái, cái cách điệu cô nghiêm trang, khiến cho đám nam tữ râu mày, thấy vậy cũng phãi thẹn lòng nể mặt.

Tướng giặc Bùi khắc-Phú nghe những lời cô Ngọc-Sương khích-báng, thì muốn tuốt gươm ra mà giết quách cho rồi, nhưng mà nghỉ cho một gái rất trinh liệt, rất khôn ngoan, lại có tánh tình khẳng khái, thì thỉnh thoãn cũng nức nỏm khen thầm, và cũng để lòng vì nể một ít. Song con ma tình dục nó đã hớp mất mãnh hồn lương tâm, khiến cho cái thói tà dâm của tướng giặc nầy, lại lừng lẩy nổi lên, rồi bước tới cười mơn, và đưa tay muốn ôm cô Ngọc-Sương mà hảm hiếp.

Nhưng cô Ngọc-Sương rất lẹ chơn lanh mắt, khi hai tay cũa tướng giặc vừa vói tới, thì cô đả tránh phức mà chạy qua phía kia, làm cho đụng ghế tuông bàn, cái thì ngã nghiên, cái thì té ngửa.

Cô Ngọc-Sương đỏ mặt tía tai, tay thì rung rung, chơn thì rão bước, rồi nói lớn lên rằng:

Quan lớn làm thế gì đó? tôi đả bảo chém phức tôi đi, tôi chẵng hề khi nào để cho ngón tay quan lớn động tới chéo áo tôi đâu, hãy chém tôi đi, hãy chém tôi đi.

Người đứng trong cánh cữa, khi ló ra, khi núp xuống, dòm thấy cái tình trạng đáng ghét đáng thương nầy, thì nóng nãy ruột gan, rồi trán đổ mồ hôi, cã và mình hừng hực như lữa, ngó đến cô Ngọc-Sương thì chắc lưỡi châu mày; ngó qua tướng giặc lại phùng gan trợn mắt.

Còn tướng giặc nầy lúc bây giờ chẵng khác gì đã mắt chứng điên, nhăn mày nhiếu mặt, hằm hằm