Nếu nay tôi kết duyên cùng cô nương, thì cô chẵng lẻ bõ cha mà theo chồng, còn tôi chẵng lẽ bõ vua mà theo vợ, nếu cô nương đeo đuổi theo chồng, thì thành ra thất hiếu với cha, còn tôi bận biệu theo vợ, lại phải thất trung cùng chúa, thế thì cũng một đều rất khó cho tôi và cho cô nương lắm đa, vậy xin lổi cùng bác sự ấy tôi chưa dám nhứt định lẻ nào bây giờ, xin bác để cho tôi lo việc nước yên rồi, ngày sau sẻ tính tới việc nhà, cũng chẵng chi rằng muộn.
Ông Cữ-Khôi nghe Châu-văn-Tiếp bày tõ mấy lời rất đường đường chánh đáng, thì gặt đầu mà đáp rằng:
— Quan nhơn có lòng ưu quân ái quốc như vậy, tôi rất yêu mến kỉnh vì, nên tôi muốn tỏ chút tình nghỉa cùng quan nhơn, đặng mà đền ơn cứu nạn, song việc ấy chẵng phải tôi muốn tính gắp bây giờ đây đâu, mà quan nhơn phòng ngại. Vậy nếu quan nhơn bằng lòng thương tưởng đến con tôi, thì xin hứa chắc một lời, cho tôi đặng thỏa chút tình, còn việc hôn phối thì ngày sau sẻ tính củng được.
Châu-văn-Tiếp thấy ông có lòng quyến luyến, thì cũng đem dạ kính vì, liền chịu hứa cuộc nhơn duyên với con ông, nhưng để việc nước yên rồi, ngày sau sẻ vầy duyên cang lệ, đó rồi day lại thưa với ông rằng:
— Thưa bác, nay tôi có việc binh tình cẫn cắp, phải đi thông báo cho chúa tôi là đứa Nguyển-Ánh được hay, vậy tôi xin từ giả bác và cô nương, cầu xin bác và cô nương quới thể bình an, đặng