Ánh quần tự quân sỉ tại mấy cù lao ngoài biển, và các thuộc tướng cũa Nguyển-Ánh còn tàng ẫn các nơi để làm tiếp ứng, nếu Nguyển-Ánh độ binh lên bờ đánh lấy Long-xuyên được rồi, tức nhiên kéo binh thẵng lên Saigon, chừng ấy chúng ta khó bề ngăn cãn lại được.
Tỗng-đốc-Châu nói: vậy thì quan Phũ phải lập tức trỡ về Long-xuyên, hiệp với đạo binh Phạm-Ngạn mà bắt vệ húy Đặng-tấn-Hưng, nếu trì hưỡn ắc sanh đại biến.
Quan Phũ thưa vâng lui ra, rồi trỡ về Long-xuyên tức tốc.
Nguyên tên vệ húy Đặng-tấn-Hưng nầy, tuy ra làm tướng Tây-sơn, nhưng mà lòng không thiệt phục, nên muốn theo phe đãng của Đức Nguyển-Ánh, khi đặng mật thơ cũa Nguyển-hửu-Thoại gỡi cho, dỡ ra xem rồi, vừa để trên bàn, bỗng có việc hỏa hoạn thình lình phát lên ở gần binh trại.
Đặng-tấn-Hưng hoản kinh lật đật chạy đi đốc binh cứu hõa, không kịp cất thơ, kế đó quan Tri phủ Long-xuyên đi tới, lúc ấy trong nhà không ai, lại thấy cái thơ đễ trên bàn, liền dỡ ra xem, thấy nói Nguyển-Ánh nội ba ngày nửa thì độ binh vào Rạch-giá, rồi tấn lên thâu đoạt Long-xuyên, thì thất kinh, nên lập tức tuốt về Saigon đặng thông báo cho Tỗng-đốc-Châu rõ.
Còn Đặng-tấn-Hưng khi đốc quân chữa lửa xong rồi, lật đật về nhà, thấy mất phong thơ, kiếm tìm hết sức mà không đặng, thì nghỉ thầm rằng: nếu thơ nầy bị quân Tây-sơn bắt đặng, chắc phải bại lộ