Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 101 —

Tư-khấu-Oai nầy củng là một viên danh tướng của Tây-sơn, võ dõng siêu quần, nhưng ít có mưu mô trí lược.

Khi gặp đạo binh Đổ-thanh-Nhơn ở gần Hốc-môn, thì hai bên đều bài binh liệt trận, rồi xáp lại hỗn chiến cùng nhau một trận rất dữ dằn, hai đàng chưa ai hơn thua, bổng thấy một đạo binh mả kỵ cũa Đổ-thanh-Nhơn rần rần sãi tới như giông, rồi lước vào mặt trận của Tư-khấu-Oai mà hỗn chiến.

Binh cũa Tư-khấu-Oai lớp bị ngựa đạp, lớp bị thương đâm, chết nằm lểnh nghểnh, Tư-khấu-Oai thấy vậy thạnh nộ, liền hươi siêu cởi ngựa xốc ra, tã xung hửu đột, giết quân mả kỵ của Đỗ-thanh-Nhơn một trận rất nhiều, rồi xua binh lước tới.

Võ-Nhàn thấy vậy liền huơi thương xáp lại đánh với Tư-khấu-Oai, một đàng thương đâm, một đàng siêu vớt, lúc qua lúc lại, khi tới khi lui, binh đánh với binh, tướng tranh với tướng, thật là tướng ngộ lương tài, kỳ phùng địch thủ; hai bên hỗn chiến cùng nhau hơn một giờ, kế mặt trời chen lặng, bờ bụi tối tâm. Đổ-thanh-Nhơn liền truyền lịnh thâu binh, Tư-khấu-Oai củng rút quân về trại.

Đêm ấy Đỗ-thanh-Nhơn hội các tướng lại bàn nghị và nói rằng:

Tư-khấu-Oai có sức mạnh, mà ít có mưu sâu. Vậy ta phải dụng mưu thì thắng va mới đặng, liền giao cho Nguyễn-văn-Hoằng điều khiển cơ binh, và dặn các tướng phãi y lịnh mà làm như vậy như vậy,...