Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/37

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 105 —

— Thuỡ nay ta làm một viên chiến tướng, đề binh xuất trận, chẵng biết mấy phen, nhưng không khi thất tướng bại binh như trận nầy vậy, nói vừa dứt lời, thì trời đã rựng sáng, bổng thấy một đội binh mả, ước chừng một trăm, ỡ mé rừng phía tây, bôn ba chạy tới.

Tư-khấu-Oai liền gò cương ngừng ngựa, đứng lại nhắm coi, ngỡ là binh giặc rược theo, chừng chạy lại gần, té ra một tướng bộ hạ của Tư-khấu-Oai, bị thất trận lạc đường, tới đây mới gặp, đó rồi cả hai đạo binh dắc nhau trở về Saigon một lược.

Khi đi vừa tới, thấy trên các cửa thành đều cậm cờ của Đỗ-thanh-Nhơn, thì rất sững sờ mà nghỉ thằm rằng: Thành Saigon đã mất rồi sao? mà cờ Đỗ-thanh-Nhơn cậm đó?

Kế thấy một người mặc giáp võ đằng màu xanh, lưng đai một cây bửu kiếm, đầu đội một mủ thanh cân, chơn mang một đôi vỏ hài đen, chung quanh có các tướng hộ tùy, xem diện mạo đường oai vỏ, đứng trên mặt thành kêu lớn và nói rằng:

— Tư-khấu-Oai, ta nói cho ngươi biết rằng: thành nầy đả về tay ta rồi, ngươi hảy xem trên các cửa thành, đều cậm cờ Đông-sơn của ta hết cả, mà ngươi chưa chịu hạ mã qui hàng, còn đợi chừng nào?

Tư-khấu-Oai nghe nói liền gò cương ngừng ngựa, ngảnh mặt trông lên, thấy người ấy là Đổ-thanh-Nhơn, thì thạnh nộ mà đáp rằng:

— Chừng nào sông Saigon nầy cạn, thành Qui-