Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 106 —

nhơn kia tan, chừng ấy ngươi sẻ nói chuyện chiêu hàng cùng ta, bây giờ ta xin ngươi chớ hỡ môi, mà hao hơi mõi miệng, nói rồi liền quày ngựa chạy đi, nhắm theo mé sông Saigon thẵng tới.

Đổ-thanh-Nhơn liền lên ngựa, kéo binh rược theo, Tư-khấu-Oai giục ngựa chạy theo mé sông, bổng thấy một chiếc chiến thuyền của Tây-sơn đương đậu dựa bờ, Tư-khấu-Oai liền bỏ ngựa, rồi nhãy ngay xuống thuyền, và bão trương bườm, bọc gió, nhắm theo ngã sông Nhà-Bè chạy tới.

Đổ-thanh-Nhơn thấy vậy củng bõ ngựa, cởi thuyền rược theo, khi gần tới đồn Tam-kỳ, Đổ-thanh-Nhơn liền lấy cờ Đông-sơn phất lên một cái, tức thì năm chục chiến thuyền ngử tại ngã ba Nhà-Bè, đã giăng ngang qua sông, rồi áp lại vây thuyền của Tư-khấu-Oai mà bắt.

Lúc bấy giờ Tư-khấu-Oai như cá nọ mắt lờ, hùm kia phãi rọ, sau thì Đổ-thanh-Nhơn rược tới, trước thì thuyền giặc đón ngăn.

Tư-khấu-Oai thấy mình đã vào một chổ đường cùng thế bức, thì quyết đánh liều xã mạng quyên sanh, thà cam một thát cho tròn, chẳng chịu hàng đầu quân giặc, bèn lên đứng trên muôi thuyền huơi thương đánh nhầu với các tướng cũa Đổ-thanh-Nhơn, rủi thất thế sa cơ, bị Đổ-thanh-Nhơn bắt đặng, dẩn về Saigon; khi Tư-khấu-Oai vào tới viên-môn, Đổ-thanh Nhơn với các tướng lật đật ra trước nghinh tiếp, rồi Đỗ-thanh-Nhơn bước tới và nói rằng:

— Tướng quân là một người kiến thức cao