Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/45

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 113 —

bông tường vi nầy lắm, nhưng chẵng biết vương phi xem sắc bông ấy có đẹp chăng?

Nàng Chất-băng-Nhả nghe hõi, mỉn cười mà đáp rằng:

— Thưa tôi lấy làm thích ý, tôi xem sắc bông ấy đẹp lắm, nội hoa viên nầy muôn tía ngàn hồng, nhưng tôi xem lại thì chẵng bông nào sánh đặng.

Hoàng Nặc-Vinh liền bước xích lại, cười và nói rằng:

— Thật vương-phi nói chẳng sai lời, theo ý tôi cũng cho sắc bông ấy là đẹp lắm; nhưng mà tôi tưỡng còn một sắc nữa rất đẹp đẽ bội phần, là cái sắc của vương phi đó vậy, và mùi thơm tho bông ấy củng kém hơn cái mùi thơm cũa vương-phi đây nữa.

Nàng Chất-băng-Nhả nghe nói thì có vẻ thẹn thuồng, rồi hai má đào non, bổng chút rần rần ửng đõ và đáp lại rằng:

— Tôi là một gái tầm thường trong hàng cung phi, xin hoàng đệ chớ nên quá khen, làm cho tôi thẹn lòng e lệ.

Hoàng Nặc-Vinh ngó nàng ấy châm chỉ, rồi mỉn cười mà nói rằng:

— Tôi chẳng phải muốn đều dua mị mà quá khen vương phi vậy đâu, thật rõ ràng vương-phi là một người sắc nước hương trời, mình ngà vóc ngọc, làm cho ai thấy cũng phải mê mẩn tâm hồn, động tình ái mộ, mà nhứt là tôi đây đã mắt chứng đa tình thì không thế gì dằn đặng. Vậy nếu vương-phi đem lòng đoái lưỡng, chẵng chê tôi là kẻ lảng