Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/48

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 116 —

Nặc-Vinh ra trấn thủ biên thùy, chẳng cho ở lại quốc-đô triều-điện, và đòi nàng Chất-băng-Nhả đến bắt tội và hỏi rằng:

— Chất-băng-Nhả, my là đồ thất tiết nử lưu, dâm ô xũ phụ, trong khi ta đi nhàn du điền điệp, sao mi dám ra cấm viên mà gian giếu cùng Nặc-Vinh, tội mi đả đáng phân thây, đặng để làm gương mà răng loài dâm phong ác tục.

Chất-băng-Nhả thấy vua Nặc-Tôn phừng phừng thạnh nộ, thì rung rảy khép nép mà thưa rằng:

— Tâu quốc-vương, xin quốc-vương bớt cơn thạnh nộ, lấy lượng hải hà, thẩm xét sự ấy cho thiếp nhờ, kẻo ức lòng tội nghiệp. Từ khi quốc-vương đi nhàn du điền điệp, thiếp ở một mình trong cung buồn bực, nên ra Hoa-đình hứng mát xem bông cho khuây lảng tâm thần, đặng giải cơn phiền muộn, chẵng dè Hoàng-đệ là Nặc-Vinh mong lòng tà dục. Chẳng kể cốt nhục luân-thường, thình lình lén đến cấm-viên, rồi lấy lời ghẹo nguyệt trêu hoa mà làm sự tồi phong bại tục, song thiếp chĩ giữ một lòng vàng đá cùng quốc-vương, chẳng hề dám làm đều chi trái lẻ, rồi lật đật vào cung, đặng chờ quốc-vương trở về, sẻ đem hết sự tình tệ Nặc-Vinh, tõ bày cho quốc-vương rỏ biết.

Vậy xin quốc-vương xét lại mà coi, chổ cấm viên nầy là chổ của quốc-vương lập ra, đễ cho Hoàng-hậu và chị em chúng tôi ra đó hứng mát xem hoa, ngoài ra, bất luận là quốc thích hoàng-thân, chẳng một ai được phép loạn vào Hoa-viên; mà xem nhắm kiển.