Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/49

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 117 —

Nay Hoàng-đệ Nặc-Vinh đem lòng tà dục, lén đến bức ép thần thiếp trong chốn Hoa-đình, tội ấy là tự nơi Hoàng-đệ gây ra, chớ thần thiếp đâu dám sanh đều tình tệ.

Quốc-vương ôi! xin quốc vương suy đi xét lại, từ khi thần-thiếp mông ơn vỏ lộ, mà được quốc-vương tuyễn trạch vào cung đến nay, dẩu thần-thiếp ở cùng quốc-vương một ngày, củng là nghĩa vợ tình chồng, thiếp phải giử một lòng trinh bạch mà đối phó cùng quốc-vương, cho trọn chử luân-thường, chớ lẻ nào thiếp dám đem thói lảng hạnh bạc tình, làm cho nhục nhơ danh tiết vậy sao?

Vậy xin quốc-vương mở lượng nhơn từ, khoan dung tha thứ, nếu quốc vương ban ơn mưa móc, rưới xuống cho thân phận một gãi liều bồ, thì dầu thiếp thịt nát xương tan, cũng quyết giữ ngọn gìn vàng cùng quốc-vương, chẳng dám dời lòng đổi dạ. Nói rồi nức nở khóc lên, xem sắc mặt rất âu sầu thãm đạm.

Vua Nặc-Tôn nghe nói liền ngó nàng ấy cách nghiêm nghị và vổ bàn mà nói lớn rằng:

— Chất-băng-Nhả, mi đã làm một vị vương-phi, ăn sung mặc sướng, sao mi không biết giữ các danh giá mi cho xứng đáng một gái trung trinh liệt-nữ, một bực hoàng-hậu vương-phi, lại đem thói trắc nết lang dâm, vào giữa hoa đình; trò chuyện với Nặc-Vinh, làm cho nhục nhơ danh tiết, mà mi còn lão khẩu chối sao?

Ta nói cho mi biết, cái thứ gái lang tâm cẩu hạnh, mèo-mã gà đồng như mi vậy, ta xem như