Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/50

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 118 —

một vật thúi tha, thấy mà phãi khạt miếng nhổ đàm, thấy mà phãi chán nhớm góm ghét, nếu để mi thì chẵng những mi lây sự dơ dáy trong chốn cung đình, lại bay cái tiếng nhục nhơ ra cã triều quận.

Những gái hèn mạt như mi, dẩu cho một bực hạ lưu dân giả cũng chẳng muốn dùng, huống hồ là một bực quốc vương như ta, ngôi cao tước trọng, phú quới vinh hoa, nội trong nước nầy, lại không lựa được một bực quốc sắc thuyền quyên, trung trinh tiết hạnh hay sao? mà phải dùng một gái dâm ô như mi, cho rối loạn triều cương, cho ô danh sỉ tiết.

Chất băng Nhả hỡi mi, mi phải biết rằng: cái tội dâm ô trắc nết cũa mi ngày nay, ta không thế nào dung thứ mi đặng, cái tội mi đã đáng làm một con quỉ không đầu ở dưới lưỡi đao của ta, đặng mà răng thói dâm ô của đoàn phụ-nữ.

Chất-băng-Nhã, ta hỏi mi, nếu mi thiệt là một gái trung trinh liệt nử, tiết hạnh thuyền quyên, mi biết giữ một lòng, một dạ, như sắt như đinh, dầu Nặc-Vinh là một đứa cường bạo dâm ô, cũng chẳng thế nào gần gũi mi được mà chuyện trò gian diếu, nay cái tình tệ mi đã bại lộ ra rồi, mi còn gì mà chối từ nữa đặng. Nói rồi liền đòi công-chúa, cùng hai nàng cung-phi ra hõi chứng cớ rõ ràng, bèn truyền lịnh cho quân đao phủ đem Chất-băng-Nhã ra ngoại thành xử trảm.

Chất-băng-Nhả thất kinh liền hạ mình quì ngay trước mặt vua Nặc-Tôn, khóc lóc và kiếm lời năng nỉ nói rằng: