Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/53

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 121 —

vương, sau là diển một tấn tuồng lạ cho quốc-vương xem chơi giải muộn.

Vua Nặc-Tôn nghe nói thì vui lòng, liền day bảo người ấy rằng:

— Vậy thì đêm mai, ngươi phải đem bọn hát vào ngự-viên, và lựa một xuất tuồng cho thiệt hay mà diển cho ta xem thữ.

Tên ấy phụng mạng lui ra, rồi trở về sắp đặt bọn hát, đặng đêm mai sẻ vào ngự-viên mà diển kịch.

Nguyên đêm đầu vua có thiết bày yến tiệc tại ngự-viên, mời hàng các quan văn vỏ đến hội-yến, khi vua và các quan yến ẩm rồi thì có các cô mái hát rầm, mỗi người đều cầm một cây đèn sáp, và nai nịch đồ sắc phục rằn rực đỏ xanh, rồi kéo ra giữa ngự-viên, tay huơi đèn, chơn rảo bước, khi cúi mọp xuống, khi nẩy ngửa ra, khi xơm tới, lúc thối lui, nhún lại xang qua, múa men cách diệu dàng uống éo, xem mấy ngọn đèn quanh quanh lộn lộn, hai bên mình các cô mái, nhán ra muôn đạo hào-quang, sáng lòa rực rở.

Khi múa đèn xong rồi, các cô mái lại lấy mỗi người một cái lục lạc, thứ lớn thứ nhỏ, tiếng kêu khác nhau, rồi ra trước ngự-đình, tay thì rung lục lạc, chơn thì rão múa, một bên sân hát, có đánh nhạc ngủ-âm, tiếng lục lạc hòa với tiếng ngủ-âm, cái thì kêu rổn rổn, cái thì giọng ken ken, in nhịp in nhàn, rập bồn rập bác, nghe rất thanh thao êm ái.

Qua đêm sau, vua và các đình thần đều ra ngự-viên xem bọn hát Bắc-tâm-Bang, thấy trước sân hát đả bài trí kiễn vật nghiêm trang, và sắp đặt