Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/58

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 126 —

một tay chống nạnh, một tay cầm gươm, trợn mắt phùng mang, rồi nói với chị là công-chúa rằng:

— Chị, mọi lần tôi lấy gươm nầy đánh giặc với mấy đứa bày trẽ trong cung, chúng nó thất kinh chạy hết, chị không thấy sao?

Công-chúa thấy Hoàng tử còn nhỏ, mà lời nói có khí phách hùng hào, thì mĩm cười rồi kéo hoàng-tữ lại đứng bên mình, vuốt ve và nói rằng:

— Nặc-In, em ôi! phụ-vương bị quân nghịch giết rồi, bây giờ chị em mình, còn mẹ góa con côi, thế cô sức yếu, trong triều đều là lũ tham quan ô lại, là bọn giá-áo túi-cơm, chĩ có một quan bão-giá đây là người có nghỉa-đởm trung-thành, theo phò hộ mẹ con ta đó thôi, chớ không còn biết ai mà nương nhờ tin cậy, thế thì phãi cầu cứu nước khác giúp mình, họa may mới đặng trã thù rửa hận.

Hoàng-Hậu nghe công-chúa nói, thì ngó Chiêu-căng-Mu mà hõi rằng:

— Quan bảo-giá ôi! Người có thế chi cầu cứu vua Xiêm đặng chăng?

Chiêu-căng-Mũ nghĩ nghị một chút rồi day lại đáp rằng:

— Bẩm Hoàng hậu, bên Xiêm lúc bây giờ còn đương nội loạn, trong nước chưa yên, dầu có cầu cứu nơi người, e cũng uổng công vô ích, chi bằng ta cầu cùng nước Việt-Nam là đức Nguyễn-Ánh, bây giờ người làm Đại-Nguyên-soái tại Saigòn, binh ròng tướng giõi, pháo nhạy thuyền đông, và lại cận tiện nước bước đường đi, thế cũng dể việc tấn binh cứu cấp, vậy xin Hoàng-hậu để cho kẻ hạ-